Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguồn gốc của Ngạo Thiên và Diệc Thần

Tiểu thuyết gốc · 2286 chữ

Bước vào phòng bệnh, Thiên Tân đã thấy Thiên An và Khả Hân đang trò chuyện rất vui vẻ.

Tiếng cãi vã trước đó của hai nữ quỷ đã thực sự đánh thức Thiên An.

Không thấy Kiều Trang đâu, cô bé có chút hoảng sợ, nhưng Khả Hân đã nhanh chóng dỗ dành cô.

Kiều Trang khi thấy cảnh đó cũng cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ:

"Từ khi nào mà Khả Hân lại biết chơi với trẻ con vậy ?"

Thiên An nhìn thấy Thiên Tân bước vào, liền vui mừng gọi:

“Ahhh, anh hai, anh trở lại rồi!”

Diệc Thần, trong vai Thiên Tân, tự nhủ rằng mình vẫn phải diễn vai này thật tốt.

Dù gì hắn cũng đã mượn cơ thể của người khác, nên cần phải có trách nhiệm với Thiên An. Hắn trả lời:

"Em cảm thấy thế nào rồi, bác sĩ nói sau hôm nay là có thể xuất viện rồi."

Thiên An thấy vậy có chút vui mừng nói:

"Thật vậy sao ạ!”

Diệc Thần gật đầu.

Bất chợt, Thiên An hỏi:

"Anh hai, chị Hân là bạn của anh à ?"

Diệc Thần gật đầu tỏ vẻ xác nhận. Lúc này, Khả Hân lên tiếng:

"Anh vẫn chưa nói với em ấy sao ? Chúng ta đang hẹn hò mà."

Kiều Trang nghe thấy thế thì thầm mắng:

“Khả Hân cô thật là vô sỉ.”

Thiên An khi này cũng hơi sốc, cô không tin rằng anh hai mình lại có thể bắt cá hai tay như vậy. Cô chất vấn:

“Chuyện này là thật ? Chị Trang chị nói gì đi chứ ?”

Diệc Thần, bị bất ngờ trước tình huống này, không biết nói gì. Thấy vậy, Kiều Trang mới lên tiếng:

“Chuyện này chị đã biết rồi, tụi chị đã đồng ý với nhau sẽ cùng cạnh tranh công bằng.”

Thiên An càng thêm sốc khi nghe điều này. Anh trai nhút nhát của cô giờ lại có tới hai cô bạn gái sao!!!

Sáng hôm sau, thủ tục xuất viện cuối cùng cũng hoàn tất, cả bốn người cùng nhau trở về nhà.

Trên xe, Thiên An ngồi ở ghế phụ liên tục trách móc Diệc Thần.

Cô vốn ghét nhất loại đàn ông “bắt cá hai tay,” lừa gạt con gái nhà người ta.

Thiên An còn dặn dò Kiều Trang và Khả Hân phải cẩn thận với anh trai mình, cho rằng hắn không xứng đáng với tình yêu của hai người.

Diệc Thần lúc này chỉ biết bất lực, hắn tập trung lái xe, bản thân không ngờ rằng Thiên An lại phản ứng dữ dội đến vậy.

Còn Kiều Trang và Khả Hân ngồi ở ghế sau thì cười khúc khích.

Cả hai không thể ngờ được rằng Diệc Thần ca ca hằng ngày cao cao tại thượng lại phải nhún nhường trước một cô bé loài người.

Khi về đến nhà, Thiên An ra khỏi xe trước và định mở cửa thì bất giác phát hiện cửa không khóa.

Cô liếc anh trai mình một cái, nghĩ rằng hắn ta lại “não cá vàng” mà quên khóa cửa rồi. Sau đó, cô đẩy cửa bước vào.

Vừa bước vào trong nhà, từ phòng khách có tiếng nói bất chợt vang lên:

“Ca ca, mừng anh trở về!”

Vân Nghi xuất hiện trong bộ váy màu đen xinh đẹp, cúi chào Diệc Thần.

Diệc Thần còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Thiên An đã đá vào chân hắn một cái và giận dữ hỏi:

“Ai đây, anh hai?”

Diệc Thần chưa biết trả lời thế nào thì Vân Nghi đã giải vây giúp hắn.

Vân Nghi ngẩng đầu, hướng mắt về phía Thiên An, mỉm cười nhẹ nhàng và nói:

“Chào em! Chị là bạn gái của anh em.”

Đối mặt với Vân Nghi, Thiên An có chút ngại ngùng.

Khuôn mặt của Vân Nghi nhìn gần thật sự rất xinh đẹp.

Nét đẹp đó tuy không quyến rũ như Kiều Trang hay Khả Hân, nhưng lại mang đến một cảm giác rung động lạ thường.

Thiên An sững người một chút, rồi mới nhận ra điều gì đó không đúng.

“Khoan đã, chị ấy nói là bạn gái sao?”

Thiên An thầm nghĩ làm sao mà anh mình có thể đào hoa đến vậy, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà đã dẫn về ba “thần tiên tỷ tỷ”.

Cuối cùng, cô chỉ biết bất lực mà trở về phòng của mình.

Tối hôm đó, mọi chuyện diễn ra khá yên ổn, và Thiên An cũng dần chấp nhận mọi chuyện.

Sau đó, Vân Nghi xin tạm vắng mặt để tìm kiếm vị trí của Suối Nguồn Sinh Mệnh.

Những ngày tiếp theo trôi qua khá yên bình và hạnh phúc.

Diệc Thần ở nhà suốt ngày chỉ quan tâm đến Thiên An, khiến cho mấy nữ quỷ cảm thấy hơi khó chịu.

Họ cảm thấy như mình lại có thêm một tình địch mới, mà tình địch này chính là em chồng nên Kiều Trang và Khả Hân chẳng thể làm gì được.

Tuy nhiên cuộc tranh sủng chưa bao giờ kết thúc cả, không làm được ban ngày thì Khả Hân và Kiều Trang sẽ mò đến phòng hắn vào ban đêm khiến cho Diệc Thần phải đau đầu với hai cô gái này.

Nhưng cũng không thể phủ nhận những đóng góp của Kiều Trang và Khả Hân

Từ khi hai người họ đến, công việc hàng ngày như quét dọn, nấu ăn cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Hai nữ quỷ của hắn không phải là những bình hoa di động, họ làm việc rất nghiêm túc.

Víệc nhà ít lại, Diệc Thần có thêm thời gian rảnh rỗi và tất nhiên, hắn không lãng phí thời gian đó mà dùng nó để học hỏi kiến thức của con người.

Sự tiến bộ của nhân loại thời nay khiến hắn cảm thấy rất hứng thú.

Trong lúc Diệc Thần đang chăm chú đọc sách, Vĩ Na bất ngờ xuất hiện.

Mấy ngày nay, hắn không nói gì với cô, khiến cô cảm thấy mình như bị bỏ rơi.

Nghĩ rằng hắn giận mình vì đã làm mất hạch tâm, Vĩ Na liền nhanh trí tìm cách chuộc lỗi. Cô ngồi xuống bên cạnh Diệc Thần, nhưng thấy hắn cứ chăm chăm vào cuốn sách, cô không biết phải mở lời thế nào.

Bất chợt, Diệc Thần lên tiếng:

“Tôi không có gọi cô ra ngoài!”

Vĩ Na nhỏ giọng đáp:

“Chủ nhân… ngài đừng giận nữa mà…”

Diệc Thần không đáp lại, tiếp tục coi cô như không khí, để cô tự do làm gì thì làm.

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn, Vĩ Na nhỏ giọng nói:

“Chủ nhân… tôi xin lỗi mà…!”

Diệc Thần cau mày, đưa tay ra như định thu cô ấy vào lại bên trong.

Vĩ Na thấy vậy thì đứng bật dậy, né sang một bên, giọng uất ức nói: “Chủ nhân, đừng làm vậy nữa mà…”

Diệc Thần hừ lạnh:

“Thôi bỏ đi, chuyện đó ta không trách cô nữa.”

Vĩ Na ngạc nhiên, hỏi lại:

“Thật… thật vậy sao?”

Diệc Thần im lặng gật đầu. Dù đã theo Diệc Thần từ lâu, nhưng Vĩ Na vẫn không thể hiểu được tính cách của hắn.

Hắn cứ thế mà tha lỗi cho cô, không yêu cầu gì và cũng không nói lý do.

Thấy Diệc Thần gật đầu, Vĩ Na mới yên tâm ngồi sát lại bên cạnh.

Cô nhìn vào quyển sách mà hắn đang đọc, một dòng chữ in đậm đập vào mắt cô: “Bí ẩn về các thiên hà song song.”

Dù biết nhiều về tri thức trong thiên hà, nhưng Vĩ Na rất ít khi nghe đến định nghĩa này.

Diệc Thần thấy cô ngơ ngác, liền cất tiếng: “Cô chưa bao giờ thắc mắc về thân phận của ta sao?”

Vĩ Na nghe vậy thì nửa gật đầu nửa lắc đầu. Diệc Thần nghiêm túc nói:

“Ta đến từ một chiều không gian khác.”

Vĩ Na hai mắt mở to kinh ngạc:

“Chiều không gian khác? Tôi từng nghe về điều này nhưng không chắc nó thật sự tồn tại…”

Diệc Thần tiếp tục nói:

“Ta và Ngạo Thiên vốn dĩ không thuộc về thiên hà này. Chúng ta sinh ra từ một thiên hà khác, song song với nó. Thiên hà đó tiến bộ và mạnh mẽ hơn thiên hà này. Nhưng mà…”

Vĩ Na tò mò hỏi:

“Nhưng mà sao ạ?”

Diệc Thần thở dài:

“Thiên hà đó đã bị phá hủy rồi.”

Vĩ Na tròn mắt kinh ngạc:

“Gì… gì cơ ạ?”

Diệc Thần bình thản đáp:

“Ngạo Thiên, hắn đã phá hủy nó, khiến ta phải trở thành kẻ lưu vong như hiện tại. Thiên hà đầu tiên mà ta và Ngạo Thiên sinh ra có tới 18 bậc sức mạnh (Rank 18).

Nhưng sau khi đạt tới giới hạn đó, chúng ta không thể tiến xa hơn nữa.

Để trở nên mạnh hơn, bọn ta buộc phải tìm kiếm những thiên hà khác có bậc sức mạnh cao hơn.

Nhưng mỗi lần di chuyển qua thiên hà song song khác, chúng ta phải chấp nhận đánh đổi, giảm đi một bậc sức mạnh của mình.

Phần sức mạnh bị giảm đi đó có thể được hồi phục lại từ việc hấp thu sức mạnh của thiên hà mới.

Tuy nhiên chúng ta không tài nào tìm thấy nơi nào có bậc sức mạnh cao hơn thiên hà ban đầu, nên buộc phải dừng chân ở thiên hà yếu ớt này.”

Vĩ Na cố nén sự ngạc nhiên, hỏi tiếp:

“Vậy khi ngài đặt chân tới thiên hà này, ngài ở Rank bao nhiêu?”

Diệc Thần giọng trầm đáp:

“Rank 12. Chúng ta đã di chuyển qua 6 thiên hà song song, nên đã bị giảm 6 bậc sức mạnh.”

Vĩ Na hít một hơi sâu rồi nói:

“Vậy chẳng phải ngài và Ngạo Thiên đã vượt xa chúng tôi từ lâu rồi sao?”

Diệc Thần gật đầu đáp:

“Đúng vậy, thiên hà này có lẽ giới hạn tối đa là Rank 11. Nhưng ta và Ngạo Thiên không bị ràng buộc bởi giới hạn đó, nên vẫn có thể thăng tối đa đến Rank 18.”

Vĩ Na nghe xong mà suýt ngất, cô lo lắng nói:

“Trời ạ, nếu ngài đạt đến Rank 18 thì ngài sẽ trở thành thứ quái vật gì vậy…”

Diệc Thần đóng quyển sách lại, thở dài: “Điều đó sẽ không thể xảy ra. Thiên hà này làm gì có đủ năng lượng để chúng ta hấp thụ…”

Vĩ Na cũng thở phào nhẹ nhõm, sợ rằng nếu hắn hoặc Ngạo Thiên đạt đến đẳng cấp đó, thiên hà này sẽ bị hủy diệt.

Tuy nhiên, cô vẫn còn một thắc mắc:

“Ngạo Thiên đại nhân có thể thăng cấp trước tới Rank 13 là nhờ dung hợp với Linh Hồn Vô Định. Nhưng ngài đã dung hợp với cả tôi và Nhền Nhện Chết Chóc, tại sao lại không thăng cấp chứ?”

Diệc Thần nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi lạnh giọng:

“Đủ rồi, đừng hỏi nữa. Cô biết nhiều quá không tốt đâu!”

Ánh mắt lạnh lùng của Diệc Thần khiến Vĩ Na phải dè dặt dịch ra xa. Bất chợt, từ dưới nhà, Kiều Trang lên tiếng:

“Ca ca ơi, tới giờ ăn rồi ạ!”

Diệc Thần điều chỉnh lại trạng thái, đứng dậy rời đi, bỏ lại Vĩ Na với nhiều câu hỏi chưa có lời giải.

Tối hôm đó, trong phòng của Diệc Thần.

Nhớ đến câu hỏi buổi sáng của Vĩ Na, Diệc Thần không khỏi có chút bận tâm.

Ngạo Thiên và Diệc Thần thực ra có hai cách để thăng cấp.

Một là tuân theo quy luật hấp thu quỷ khí của thiên hà, từ từ nâng cấp.

Hai là sử dụng thiên phú tiến hóa của mình để thăng cấp nhanh chóng.

Thiên phú tiến hóa của cả hai lại không giống nhau.

Thiên phú của Diệc Thần có phần thụ động hơn so với Ngạo Thiên.

Ngạo Thiên sở hữu thiên phú tiến hóa dựa vào việc tiêu thụ sinh vật khác để tiến hóa. Khi hắn dung hợp với Linh Hồn Vô Định, hắn đã hấp thụ toàn bộ sức mạnh của nó để bồi dưỡng bản thân.

Linh Hồn Vô Định thật ngu ngốc khi tin rằng Ngạo Thiên sẽ duy trì mối quan hệ chủ - tớ bảo vệ lẫn nhau giống như Diệc Thần và Vĩ Na.

Đối với Ngạo Thiên mà nói Linh Hồn Vô Định cũng chỉ là một món ăn giúp Ngạo Thiên thăng cấp mà thôi.

Về phần Diệc Thần, thiên phú của hắn thuộc kiểu tự tiến hóa.

Trong cơ thể Diệc Thần tồn tại thứ được gọi là “hạt giống”.

Bằng cách gieo “hạt giống” vào bất kỳ sinh vật sống nào trong thiên hà, sau một thời gian phát triển, hắn có thể thu hoạch sinh vật đó để tiến hóa.

“Hạt giống” mà Diệc Thần đã gieo chính là các Quỷ Vệ Hồn!

Diệc Thần không muốn hấp thụ các nữ quỷ của mình, nên hắn không thể thăng cấp nhanh như Ngạo Thiên.

Nếu hắn nhẫn tâm ăn hết 28 Quỷ Vệ Hồn, cấp độ của hắn chắc chắn sẽ không dưới Rank 14.

Nhưng thua kém Ngạo Thiên một chút thì đã sao chứ?

Cuối cùng, Diệc Thần vẫn quyết định chỉ dựa vào cách tiến hóa cơ bản của thiên hà mà chậm chạp thăng cấp.

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.