Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiểm Tình đã có dấu hiệu rung động

Tiểu thuyết gốc · 1980 chữ

Nữ Thần Điện

Nói sơ về các Thần Vệ Nữ

Thần Vệ Nữ là một trong những thế lực có tiếng nói trong Thiên Thần Tộc, nổi tiếng với nhan sắc tuyệt mỹ dù sức mạnh không phải là điểm mạnh của họ.

Xuất thân của các Thần Vệ Nữ là khác nhau, nhưng không ai để ý đến việc đó vì họ là do Vương Hậu Nương Nương đích thân dạy dỗ và nuôi dưỡng.

Trải qua một khoảng thời gian dài bên nhau các Thần Vệ Nữ đã tạo nên mối liên kết sâu sắc và không thể tách rời.

Thứ tự tuổi các nữ thần như sau:

Thiểm Tình = Tâm Thanh = Thẩm Quyên < Mị Nhi < Ninh Thư < Đường Nguyệt < Cảnh Điềm.

Thiểm Tình tỉnh dậy sau cơn hôn mê, mở mắt và nhận ra mình đã được đưa về phòng từ lúc nào. Cô ngồi bật dậy, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, nhưng bất chợt, một âm thanh quen thuộc vang lên, phá tan dòng suy nghĩ.

“Em cảm thấy trong người thế nào rồi?”

Thiểm Tình nhận ra giọng nói ấy ngay lập tức. Cô quay sang hướng phát ra tiếng nói, một bóng hình thiếu nữ quen thuộc đang tiến lại gần. Đó là Đường Nguyệt.

“Đường Nguyệt tỷ tỷ, em không sao ạ!” Thiểm Tình đáp lại.

Đường Nguyệt mỉm cười dịu dàng: “Thế thì tốt rồi. Em đã hôn mê suốt ba ngày, mọi người lo lắng cho em lắm đấy.”

Thiểm Tình cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Em xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng…”

Đường Nguyệt vỗ về: “Không sao đâu, chỉ cần em khỏe lại là tốt rồi.”

Bỗng nhiên, Thiểm Tình nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt cô thoáng lo lắng: “Chị Cảnh Điềm có sao không ạ?”

Đường Nguyệt trả lời: “Cảnh Điềm vẫn ổn, chị ấy chính là người đã đưa em về.”

Thiểm Tình thở phào nhẹ nhõm khi nghe Đường Nguyệt nói. Dù biết rằng, xét về thực lực, Cảnh Điềm không thể là đối thủ của Hồ Điệp Quỷ, nhưng việc Cảnh Điềm an toàn khiến cô yên tâm phần nào.

Đường Nguyệt tiếp tục: “Em đã nhịn đói mấy ngày nay rồi, muốn ăn gì, để chị bảo các tiên nữ chuẩn bị nhé.”

Thiểm Tình gật đầu, đáp: “Em muốn ăn canh đậu phụ ạ.”

Đường Nguyệt gật đầu, kiểm tra lại cho Thiểm Tình một chút rồi mới yên tâm rời khỏi phòng.

Đường Nguyệt vừa rời đi thì ký ức lúc đó cũng hiện ra trong đầu Thiểm Tình.

Cái con yêu thụ khổng lồ đó là thứ gì, sao nó có thể mang đến cho cô một nỗi sợ đến rợn như thế được.

Còn cái tên Diệc Thần đó, hắn ta… không sao chứ ?

Thiểm Tình cứ ngỡ là mình sẽ chết vậy mà lại bình an vô sự…

Lấy làm khó hiểu Thiểm Tình liền muốn đi tìm Cảnh Điềm hỏi lại mọi chuyện.

Về phía Cảnh Điềm, sau khi đưa Thiểm Tình về phòng, cô cùng Mị Nhi nhanh chóng đến gặp Đại Thiên Thần Ngô Cương để báo cáo.

Thấy Cảnh Điềm và Mị Nhi tới, nét mặt Ngô Cương hiện rõ sự lo lắng. Ông hỏi ngay:

“Thiểm Tình, cô ấy thế nào rồi?”

Cảnh Điềm bình tĩnh đáp: “Em ấy chỉ bị thương nhẹ, hiện đang tịnh dưỡng. Ngài không cần quá lo lắng ạ.”

Nghe vậy, Ngô Cương gật đầu, nhưng rồi ông nhanh chóng chuyển sang vấn đề chính:

“Chuyện ta giao các cô điều tra sao rồi? Tên đó có thực sự là Diệc Thần không?”

Cảnh Điềm do dự một chút rồi trả lời: “Lần này Cảnh Điềm không thu được gì cả, xin đại thiên thần trách phạt.”

Mị Nhi nhìn Cảnh Điềm, ánh mắt thoáng chút khó hiểu. Cô thầm nghĩ: “Cảnh Điềm tỷ tỷ đã kể cho mình về trận đối đầu giữa Diệc Thần và Thụ Thần Viễn Cổ. Nhưng tại sao giờ tỷ ấy lại che giấu chuyện này với Đại Thiên Thần?”

Nhận thấy sự bất thường trong ánh mắt của Mị Nhi, Ngô Cương liền hỏi: “Mị Nhi, cô có biết điều gì không?”

Mị Nhi lắc đầu đáp: “Chắc là không phải đâu ạ. Tên đó thực lực chỉ vừa bước vào Rank 1, hắn không thể là Diệc Thần, người có sức mạnh nghịch thiên như lời đồn được.”

Cảnh Điềm gật đầu đồng ý:

“Mị Nhi nói đúng ạ, chỉ có Quỷ Vệ Hồn mới là mối hiểm họa thực sự.”

Ngô Cương nghe vậy, sắc mặt ông trở nên khó chịu, không hài lòng với kết quả này. Trong lòng, ông thầm chửi rủa: “Lũ đàn bà vô dụng! Nếu không phải vì các ngươi là cháu của Vương Hậu Nương Nương, ta đã sớm phế truất hết rồi!”

Ngô Cương cố nén cơn giận, nở nụ cười gượng gạo: “Được rồi, ta hiểu rồi! Các cô cứ về nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại để ta lo liệu.”

Cảnh Điềm và Mị Nhi nghe vậy liền cúi chào cáo lui.

Khi cả hai đã đi xa, Ngô Cương lập tức triệu hồi một tinh linh nhỏ, hạ giọng ra lệnh: “Ngươi đến chỗ Thiểm Tình, nghe ngóng xem bọn chúng đang giấu ta điều gì!”

Tinh linh nhỏ nghe lệnh, hóa thành làn không khí mỏng rồi nhanh chóng rời đi.

Khi đã ra khỏi Điện Thiên Thần, Mị Nhi liền quay sang hỏi Cảnh Điềm:

“Sao chị lại giấu chuyện đó?”

Cảnh Điềm không dám thở mạnh, giọng hạ thấp:

“Đại Thiên Thần Ngô Cương tuy thông minh nhưng lại quá tự tin vào bản thân, hơn nữa ông ta còn khao khát lập công. Nếu để ông ta biết chuyện, chắc chắn ông ta sẽ đẩy chúng ta vào chỗ nguy hiểm—phải đối đầu với Diệc Thần!”

Mị Nhi cũng hạ giọng đáp lại:

“Diệc Thần chỉ mới Rank 4, có gì mà đáng sợ chứ.”

Cảnh Điềm lắc đầu, thì thầm với Mị Nhi:

“Nhưng nếu hắn đang che giấu thực lực thì sao? Hơn nữa, hắn còn có mấy Quỷ Vệ Hồn đi theo. Nếu xảy ra giao tranh, các chị muội chúng ta… lành ít dữ nhiều!”

Mị Nhi nhìn Cảnh Điềm, trong ánh mắt hiện rõ sự ngưỡng mộ:

“Chị Cảnh Điềm, chị thật là thông minh!”

Thiểm Tình đến phòng tìm Cảnh Điềm nhưng lại biết cô ấy đã tới Thiên Thần Điện để báo cáo tình hình. Không còn cách nào khác, cô đành quay lại phòng mình.

Vừa về đến phòng, cô đã thấy Ninh Thư đang đợi sẵn bên ngoài. Thiểm Tình vui vẻ chào:

“Chị Ninh Thư, chị tới tìm muội à?”

Ninh Thư nở nụ cười tươi như hoa, tay cầm một cái giỏ nhỏ:

“Mạnh Phàm ca ca vừa từ Tiên Linh Thánh Sơn trở về, tặng chị một ít linh thảo. Nghe nói muội vừa hồi phục nên chị dùng số linh thảo đó làm bánh tặng muội.”

Thiểm Tình vui vẻ nhận lấy, mời Ninh Thư vào phòng trò chuyện.

Khi vào phòng, Ninh Thư không ngừng khen ngợi Mạnh Phàm ca ca, khiến Thiểm Tình nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.

Người tên là Mạnh Phàm đó chính xác là hôn thê của Ninh Thư, mà Ninh Thư cũng là Thần Vệ Nữ duy nhất có ý trung nhân.

Mạnh Phàm, người này trong thiên hà rất nổi tiếng, hắn được biết đến với danh xưng Lôi Quang Chiến Thần, một trong thập đại chiến thần của Chiến Thần Điện.

Chiến Thần Điện là thế lực mạnh mẽ thứ hai đứng sau Cổ Thần Điện.

Chuyện tình của Mạnh Phàm và Ninh Thư hầu như mọi người đều biết rất rõ, cả thiên thần tộc này ai nấy cũng ngưỡng mộ.

Bất chợt, Ninh Thư hỏi Thiểm Tình:

“Muội đã thích một ai chưa ?”

Thiểm Tình nghe vậy thì đỏ cả mặt, một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu cô.

Cô cắn nhẹ miếng bánh nhằm che dấu cảm xúc của mình.

Thiển Tình từ lúc sinh ra đến nay chưa bao giờ gần nam nhân đến vậy.

Thật ra Thiểm Tình không phải là kiểu con gái ghét đàn ông, cô ngược lại rất thích những người có cái đầu lạnh như Thiên Tân.

Hắn bề ngoài trông lạnh lùng như thế nhưng nội tâm lại rất sâu sắc.

Thiểm Tình nhìn xuống, ánh mắt có chút tiếc nuối:

“Ước gì hắn ta không phải là Diệc Thần.”

Thấy Thiểm Tình cứ như người mất hồn, Ninh Thư đã đoán ra được phần nào:

“Muội ấy là đang tương tư”

Ninh Thư lần nữa hỏi lại

“Muội thích ai rồi phải không ?”

Thiểm Tình giật mình mà vô thức nói lên:

“Muội không thích hắn ta!”

Ninh Thư nghe thấy thì khẽ cười, cô thật sự đã đoán đúng tâm tư của Thiểm Tình.

Rất nhanh Ninh Thư đã nôn nóng muốn biết người đó như thế nào, cô hỏi:

“Hắn ta mà muội nói là ai vậy ?”

Thiểm Tình biết mình đã lỡ lời liền tìm cái cớ để đuổi Ninh Thư ra ngoài

“Tỷ tỷ, muội muốn được nghỉ ngơi!”

Ninh Thư không muốn rời đi, cô bây giờ đang rất tò mò muốn hỏi cho ra lẽ thì đã bị Thiểm Tình đẩy ra ngoài cửa.

Cùng lúc này, Đường Nguyệt cũng đã trở lại mang theo một bát canh đậu phụ nóng.

Ninh Thư thấy thế thì gọi:

“Chị Đường Nguyệt!”

Đường Nguyệt mỉm cười, cô đáp:

“Em cũng đến thăm Thiểm Tình à ?”

Ninh Thư ánh mắt nghịch ngợm nhìn Thiểm Tình sau đó quay sang nhìn Đường Nguyệt mà nói:

“Tỷ tỷ, người sắp thành thân không nên ăn đậu phụ đâu ạ!”

Đường Nguyệt nghe vậy thì sững lại, cô chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy Thiểm Tình dùng tay bịt miệng Ninh Thư rồi nói nhỏ gì đó với cô ấy.

Ninh Thư nghe xong thì cười cười, cô cúi chào Đường Nguyệt, cố tình nháy mắt nhìn Thiểm Tình một cái rồi mới chịu rời đi.

Thiểm Tình mặt đỏ như cà chua.

Người ta gọi đây là tiếng sét ái tình!

Thiểm Tình nhận lấy bát canh đậu phụ nóng trên tay Đường Nguyệt.

Cô sau đó cũng tìm một cái cớ để đuổi Đường Nguyệt đi.

Cả ngày hôm đó Thiểm Tình không chạm vào bát canh đậu phụ.

Cô thẩn thờ nhìn ra ngoài, ánh mắt có chút tương tư:

“Cái tên đó, sao tim mình lại đập nhanh đến như vậy!”

Tâm Thanh và Thẩm Quyên hiện đang thực hiện nhiệm vụ được giao bởi Vương Hậu Nương Nương, nên tạm thời không thể đến thăm Thiểm Tình.

Thiểm Tình hiểu và thông cảm cho điều đó. Trong những ngày sau, cô dồn hết tâm trí vào việc rèn luyện để trở nên mạnh mẽ hơn, đồng thời cũng muốn giữ cho bản thân bận rộn nhằm quên đi những suy nghĩ về Diệc Thần.

Thiểm Tình tuy là Thần Vệ Nữ nhưng vẫn có một số chuyện cô không thể quyết định được.

Trong một tòa kiến trúc cổ, ngay lúc này đây, bánh xe vận mệnh đã bắt đầu quay, sợi dây tơ hồng kết nối giữa Diệc Thần và Thiểm Tình đã được hình thành.

Tình yêu suy cho cùng phải bắt đầu từ sự rung động, ở được bên nhau hay không còn phụ thuộc vào duyên phận.

Tuy nhiên một khi dây tơ hồng đã được thêu dệt, thì không ai có thể thoát khỏi cạm bẫy của tình yêu.

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.