Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn vụng cả tân nương

Tiểu thuyết gốc · 2181 chữ

Tâm Thanh ngồi lặng trên giường, ánh mắt thất thần, trái tim nặng trĩu những suy nghĩ bế tắc. Cô không tài nào hiểu nổi, tại sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này. Sự tuyệt vọng khiến cô nhớ đến Diệc Thần, giá như hắn có ở đây thì tốt biết mấy.

Cô cuối cùng đã nhìn ra bộ mặt của Thiên Thần Vương, người mà cô từng một lòng kính trọng, giờ chỉ còn là một bạo chúa say mê quyền lực, tàn nhẫn và ích kỷ. Hắn lợi dụng bất kỳ ai có thể và lạnh lùng vứt bỏ khi họ hết giá tri.

Những giọt lệ rơi đều trên má Tâm Thanh. Cô thật ngu ngốc khi nghe lời lão ta mà đi đến đây. Thiên Thần Vương muốn thâu tóm cả Vực Sâu Sa Ngã nên đã nghĩ cách ép Tâm Thanh phải gả cho Mặc Thiếu Quân, một kẻ vô lại, độc ác của Mặc Phủ.

Cô vốn dĩ không nguyện ý gả cho hắn, nhưng bây giờ cô không có lựa chọn nếu như cô chống lại mệnh lệnh thì cô sẽ bị vứt bỏ cho đám thiên thần sa ngã bên ngoài kia chơi đùa.

Đường nào cũng bất hạnh nhưng lại không thể lựa chọn tự vẫn, vì chúng đã yểm lên người một loại huyễn thuật ngăn cấm bản thân cô tự sát. Chỉ cần cô có ý định, toàn thân sẽ bị khóa cứng, không thể cử động.

Tâm Thanh như rơi vào hố sâu tuyệt vọng, không thể trốn thoát, cũng chẳng thấy lối ra. Số phận cô dường như đã bị định đoạt chỉ là một món đồ chơi của người khác.

Két…!

Cánh cửa nặng nề mở ra, theo sau là bước chân dồn dập của nữ tổng quản Mặc Phủ. Bà ta là người đứng đầu trong đám nô bộc, sắc mặt lạnh lùng và quyền uy hiển hiện trên từng động tác.

Nhìn thấy mâm cơm trên bàn còn nguyên, bà ta lườm Tâm Thanh bằng ánh mắt sắc bén, giọng đầy mỉa mai:

"Cô định tuyệt thực à? Ngu ngốc! Đừng nghĩ rằng cô có thể dễ dàng chết đói ở đây!"

Không đợi câu trả lời, bà ta ra hiệu cho những nữ nô khác mang theo thứ nước kỳ lạ tiến đến. Tâm Thanh cố gắng kháng cự, nhưng vô ích. Bàn tay thô bạo của chúng siết chặt, ép cô uống thứ nước đó, mặc cho cô chống cự yếu ớt. Khi thấy Tâm Thanh đã uống xong, bà tổng quản bật cười khoái trá:

"Hahaha... Để ta nói cho cô biết. Thứ cô vừa uống là một loại xuân dược đặc biệt. Nó sẽ không phát huy ngay đâu, chỉ khi cơ thể cô suy nhược, lúc đó thì… hừ, ngoan ngoãn mà nghe lời đi, nếu muốn được sủng ái ở Mặc Phủ này!"

Tâm Thanh quay mặt đi, không thèm đáp lại, dù trong lòng đầy lo lắng. Bà tổng quản cau mày trước sự cứng đầu của cô, giọng đanh lại:

"Cô dám ngó lơ ta sao? Được lắm! Ta sẽ dạy cho cô biết thế nào là lễ độ!"

Bà ta quay sang ra lệnh cho đám nữ nô:

"Dọn hết đồ ăn trên bàn đi!"

Đám nữ nô nhanh chóng tuân lệnh, kéo theo mâm cơm còn nguyên vẹn rời đi. Tâm Thanh nhìn họ mà không chút phản ứng, vẫn giữ sự kiêu hãnh của mình, nhưng trong lòng lại dậy sóng. Bà tổng quản bước ra ngoài với vẻ đắc thắng, để lại một căn phòng trống rỗng và tĩnh mịch.

Vài giờ sau, cơ thể Tâm Thanh bắt đầu có dấu hiệu khác thường. Xuân dược âm thầm phát huy tác dụng, từng cơn rạo rực lan tỏa khắp người cô. Toàn thân cô trở nên nhạy cảm, đôi tay run rẩy, và tâm trí dần trở nên mụ mị. Dục vọng cuồn cuộn, mãnh liệt trỗi dậy, xâm chiếm từng ý thức của cô, như một ngọn lửa cháy âm ỉ không thể dập tắt.

Tâm Thanh cảm nhận rõ rệt mình đang mất dần kiểm soát, nhưng lý trí còn sót lại vẫn cố gắng chiến đấu trong vô vọng.

Bên ngoài Mặc Phủ đêm nay rất náo động, không khí nhộn nhịp và căng thẳng bao trùm khắp nơi. Người hầu, kẻ hạ tấp nập qua lại, chuẩn bị từng chi tiết cho hôn lễ của Mặc Thiếu Quân vào ngày mai.

Trong sự hỗn loạn ấy, không ai nhận ra rằng, Diệc Thần đã có mặt ở đây từ bao giờ.

Chỉ cách đây vài giờ trước, sau khi bị Tử Đồng và Hiểu Vân bày trò gạ gẫm, Diệc Thần đã nảy ra ý tưởng, mượn cớ đi thăm dò trong đêm, để thoát khỏi sự đeo bám của hai đứa nó.

Cả hai người Hiểu Vân và Tử Đồng thái độ thì rất không vừa ý, khó khăn lắm họ mới có cơ hội ở riêng cùng hắn, vậy mà…

Diệc Thần chọn cải trang làm người giúp việc trong Mặc Phủ, dặn dò hai nữ quỷ chờ ở bên ngoài đợi hắn quay lại.

Trong khi Diệc Thần đang lặng lẽ hòa vào dòng người, kín đáo dò hỏi, cố gắng tìm hiểu vị trí của Tâm Thanh trong phủ.

Thì bên ngoài Mặc Phủ lúc này bỗng nhiên xảy ra một trận náo động. Tiếng hô hoán vang lên phá tan màn đêm:

“Thích khách! Có thích khách!”

Tiếng hét hoảng loạn của một nam nhân thu hút sự chú ý của tất cả. Người đó chỉ tay về phía một bóng đen bịt mặt, trang phục gọn gàng, nhanh nhẹn.

Tên thích khách, dù chỉ có một mình, lại có thể dễ dàng hạ gục những nô bộc canh gác. Đám đông hỗn loạn, tiếng chân chạy rầm rập, người người hốt hoảng rút lui.

Diệc Thần đứng từ xa quan sát tình hình. Với kinh nghiệm chiến đấu, hắn nhanh chóng ước lượng sức mạnh của tên thích khách này vào khoảng rank 7, một cấp độ khá cao, nhưng không phải là mối đe dọa lớn đối với hắn.

Hắn bình tĩnh, không quan tâm đến cuộc chiến trước mắt, vì mục tiêu chính của hắn vẫn là cứu Tâm Thanh. Không để thời gian trôi qua lãng phí, Diệc Thần nhanh chóng len lỏi qua đám đông, tìm kiếm từng căn phòng, nơi Tâm Thanh có thể đang bên trong.

Diệc Thần đẩy nhẹ một cánh cửa bất kỳ rồi bước vào, bóng tối dày đặc bao trùm cả căn phòng. Hắn nhanh chóng tìm thấy một ngọn đèn dầu, châm lửa để soi sáng. Ánh đèn lập lòe phản chiếu vào các bức tường trống trải, căn phòng hoàn toàn không có ai. Hắn nhíu mày, thầm nghĩ:

"Cô ta chắc là không ở đây rồi!"

Ngay lúc hắn định quay người rời đi, cánh cửa phòng bất ngờ đóng sầm lại. Một vòng tay mềm mại nhưng đầy sự quyết liệt đột ngột siết chặt từ phía sau, khiến Diệc Thần thoáng sững sờ. Trước khi hắn kịp phản ứng, một giọng nói ngọt ngào, đầy cảm xúc khẽ vang lên:

"Ngươi thật sự tới đây vì ta?"

Diệc Thần giật mình quay người lại và nhận ra người đứng sau chính là Tâm Thanh. Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng sự an tâm không kéo dài được bao lâu. Hắn lại nhanh chóng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Tâm Thanh chỉ mặc một bộ đồ lót mỏng manh, gò má cô ửng đỏ, ánh mắt nhìn hắn đầy sự khao khát.

Diệc Thần nuốt nước bọt, giọng nói hơi run rẩy:

“Cô chơi cái trò gì vậy! Tôi cảm thấy sợ đó.”

Tâm Thanh thì thào, giọng nói lạc đi:

“Xuân… dược… là… xuân… dược…”

Diệc Thần nghe tới đây thì đã hiểu ra mọi chuyện, hắn cố gắng trấn tĩnh Tâm Thanh. Nhưng Tâm Thanh bây giờ đã không còn đủ tỉnh táo nữa. Cô dùng hết sức đẩy Diệc Thần lên giường mà cưỡng hôn hắn.

Diệc Thần bây giờ hoảng thật rồi. Hắn không hiểu vì sao mình lại xui xẻo đến như vậy. Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, vừa né được mấy nữ quỷ của mình thì lại gặp con bé nữ thần dính xuân dược này.

Hắn phải dùng sức để dằng co với cô, sau một thời gian vật lộn, cuối cùng cũng khống chế được Tâm Thanh. Hắn lộn người lại, ấn cô xuống giường.

Cảnh tượng trai trên gái dưới này khiến không khí trở nên ngượng ngùng. Ánh mắt họ chạm nhau trong giây phút đó, khiến Diệc Thần cảm thấy mặt mình nóng bừng. Trong sự căng thẳng và bối rối, Tâm Thanh bất ngờ nấc lên một tiếng:

“Ah!”

Diệc Thần thấy tình hình không ổn. Cố gắng định thần lại để tìm cách giải quyết, hắn chợt nhớ ra lần trước Tố Nghiên đã đưa cho hắn một loại thuốc giải xuân dược. Đây chính là lúc hắn cần đến nó.

Với sự cấp bách, hắn vội vàng lục tìm trong túi mình, tay run rẩy nhưng không ngừng động tác. Khi hắn đang còn loay hoay thì cánh cửa lại bất ngờ mở ra lần nữa.

Người mở cửa lần này không ai khác chính là hai nữ quỷ của hắn. Họ đã lần theo dấu vết của ca ca mà tới đây.

Hiểu Vân và Tử Đồng vốn được dặn là chờ bên ngoài nhưng nghe thấy động tĩnh xảy ra, trong lòng cảm thấy bất an liền vào trong tìm Diệc Thần.

Đẩy của bước vào, khung cảnh hiện ra trước mắt Tử Đồng và Hiểu Vân khiến cho cả hai hoài nghi về thực tại.

Diệc Thần quay mặt về phía họ, tay vẫn giữ chặt Tâm Thanh, dáng vẻ có vẻ như sắp làm điều gì đó đồi bại.

Nhìn thấy sự ngạc nhiên và phẫn uất trên gương mặt của hai nữ quỷ, Diệc Thần bỗng nhận ra điều gì đó không đúng.

Một tay ấn người ta xuống, một tay thò vào bên trong để lục tìm gì đó, hành động trông như cởi áo, thì thanh minh thế nào đây.

Diệc Thần lần này xong rồi, bị bắt quả tang thế này thì hắn có nhảy sông cũng không rửa hết tội!

Trong lúc Diệc Thần lơ là cảnh giác, Tâm Thanh bất ngờ thoát khỏi sự khống chế của hắn. Cô vòng tay qua ôm lấy cổ hắn, kéo mặt hắn lại gần và cưỡng hôn hắn.

Hiểu Vân và Tử Đồng ngay lập tức định thần lại, lao đến để tách hai người ra.

Hiểu Vân giữ chặt Tâm Thanh, trong khi Tử Đồng đẩy Diệc Thần vào sát tường, giọng giận dữ mà trách móc:

“Ca ca, anh có biết mình đang làm gì không vậy?”

Khi Diệc Thần mở miệng định giải thích, thì Tử Đồng đã cắt lời hắn, sự tức giận hiện rõ trong từng câu chữ:

“Tụi em có gì thua cô ta hả? Anh tìm lý do tránh mặt tụi em để đi ăn vụng là sao hả ? Em thật thất vọng về anh!”

Tử Đồng chỉ trích Diệc Thần liên hồi, khiến hắn hoàn toàn cạn lời. Mãi một lúc sau, cô mới dần bình tĩnh lại.

Hiểu Vân lúc này mới lên tiếng, sự lo lắng trong giọng nói:

“Chị Tử Đồng, chuyện không phải như vậy đâu. Cô gái này hình như đã trúng xuân dược.”

Câu nói của Hiểu Vân đã tạm thời xoá bỏ được cơn giận của Tử Đồng, cô chuyển hướng quay qua kiểm tra Tâm Thanh.

Quả thật không sai, Tâm Thanh đã trúng xuân dược, cô nhìn Diệc Thần, thái độ có hơi ăn năn. Bình tĩnh lại mà suy ngẫm thì Diệc Thần ca ca cũng không phải là kiểu người đê tiện vậy, cô quả thật là đã trách lầm anh ấy.

Diệc Thần cuối cùng tìm thấy thuốc giải của Tố Nghiên. Hắn nhanh chóng đưa thuốc vào miệng Tâm Thanh.

“Ahhhh!” – Tiếng kêu của Tâm Thanh vang lên, và cô bất tỉnh ngay sau đó.

Nhìn thấy Tâm Thanh toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Biết rằng không thể đưa cô ấy ra ngoài trong bộ dạng này được. Hiểu Vân lập tức tìm một bộ y phục mới từ tủ để thay cho cô.

Nhưng trước khi làm việc đó, Hiểu Vân liếc mắt sang Diệc Thần và nói:

“Anh mau quay mặt lại đi. Anh có thể nhìn tụi em nhưng không được phép nhìn cô ta!”

Diệc Thần không dám nói gì, hắn liền quay lưng lại, để cho chắc chắn, Tử Đồng còn dùng tay che mắt hắn.

Diệc Thần lắc đầu trong sự bất lực, hắn bây giờ chỉ mong, mọi thứ có thể trôi qua càng nhanh càng tốt.

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.