Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vận mệnh không thể thay đổi

Tiểu thuyết gốc · 2364 chữ

Thanh Ưu và Tuyết Di đã giao chiến hơn một tiếng đồng hồ, nhưng cuộc chiến vẫn không có dấu hiệu kết thúc.

Mặt đất bây giờ đã bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày sâu hai mét, Quỷ Vực Hàn Băng của Tuyết Di thật sự quá đáng sợ, nếu không nhờ hỏa phù của Tử Đồng thì với cái tu vi yếu ớt này của Diệc Thần đã sớm chết cóng từ lâu.

Tuyết Di với Hàn Băng Kiếm trong tay, nãy giờ vẫn tỏ ra nhỉnh hơn trong cuộc chiến. Mỗi lần cô vung kiếm, một luồng khí lạnh tỏa ra, tạo thành lớp băng chắn vững chắc. Những đòn tấn công của Tuyết Di không chỉ sắc bén mà còn tinh tế, mỗi cú đánh đều kèm theo sức mạnh của băng giá, làm chậm và làm khó Thanh Ưu.

Những lớp băng trắng mỏng nhẹ nhàng vây quanh nàng như làn sương lạnh làm mờ đi mọi thứ xung quanh.

Tuyết Di sử dụng sự khéo léo và khả năng phòng thủ hoàn hảo, không chỉ chống đỡ mọi đòn tấn công của Thanh Ưu mà còn phản công với những cú đánh bất ngờ và mạnh mẽ.

Những lớp băng không ngừng được tạo ra, như những tấm khiên bảo vệ, khiến cho Thanh Ưu khó có thể tiếp cận cô.

Mỗi cú vung kiếm của Tuyết Di đều khiến cho không khí trở nên lạnh giá và cứng đờ, khiến Thanh Ưu phải nỗ lực gấp đôi để tìm cơ hội đột phá và phản công.

Nhưng dù Thanh Ưu không ngừng tấn công và gây sức ép lên Tuyết Di, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy mình yếu thế hơn. Các đòn tấn công của hắn, dù mạnh mẽ đến đâu đều bị Hàn băng của Tuyết Di làm giảm hiệu quả.

Diệc Thần đứng phía dưới quan sát từ nãy giờ cũng đã đủ nhận định về thực lực của Thanh Ưu.

Thanh Ưu rõ ràng là một thiên tài của Thiên Thần Tộc, đến Tuyết Di muốn hạ gục hắn mà cũng phải dùng tới Quỷ Vực thì thật đáng nể phục.

Chỉ tiếc là Thanh Ưu còn quá non trẻ, thời điểm này mà gặp Tuyết Di không khác gì nộp mạng cả.

Diệc Thần thở dài vì nuối tiếc. Hắn biết rõ với tình hình hiện tại nếu tiếp tục kéo dài, việc Thanh Ưu sẽ thua chỉ là chuyện sớm muộn.

Nhưng điều khiến cho Diệc Thần hoài nghi lúc này đó là cái chết của Tà Thần Lười Biếng thực sự có phải do Thanh Ưu làm hay không ?

Thanh Ưu quả thực rất mạnh, còn có cả thiên phú của hình thái ngự quỷ phụ trợ, tuy nhiên để hạ được một Thiên Tà Thần thì nhiêu đó vẫn chưa đủ.

Một ý nghĩ nảy ra trong đầu Diệc Thần:

“Tà Thần Lười Biếng chắc chắn đã bị trọng thương trước khi giao chiến với Thanh Ưu rồi.”

Diệc Thần nhíu mày, ánh mắt có hơi bất mãn, không cần suy luận nhiều cũng biết được, người có thể làm trọng thương một Thiên Tà Thần còn ai khác ngoài các Quỷ Vệ Hồn ?

Tà Thần Đố Kỵ đã sớm biết điều này. Đó cũng là nguyên do cô ta làm ngơ trước sự tồn tại của Thanh Ưu, bởi lẽ Thanh Ưu không phải là mối đe doạ của các Thiên Tà Thần.

Trở về lại cuộc chiến của hai người Tuyết Di và Thanh Ưu.

Quỷ Vực Hàn Băng của Tuyết Di càng lúc càng mạnh hơn, hàn khí đã xâm nhập vào cơ thể của Thanh Ưu.

Thanh Ưu đã quá chủ quan khi đến đây mà không có kế hoạch dự phòng.

Tình trạng của Trương Nguyệt Lộc cũng dần tồi tệ hơn. Vết thương từ nhát chém của Tuyết Di đã khiến cho nó bị tê liệt hoàn toàn, không còn khả năng chiến đấu.

Không có sự hỗ trợ của Trương Nguyệt Lộc, Thanh Ưu lại càng thêm khó khăn, trong việc đối chọi với Tuyết Di.

Khi hàn khí của Tuyết Di đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, Thanh Ưu gắng sức hét lên qua cơn đau đớn:

“Không thể… mình không thể thua được… Mối thù của mình, giấc mơ của Tiểu Lộc… mình không thể để chúng… bị nghiền nát!”

Dù đau đớn và mệt mỏi, những lời nói xuất phát từ trong trái tim của hắn như một ngọn lửa cuối cùng trong lòng, không cho phép hắn ta từ bỏ.

Thanh Ưu dùng ý chí mạnh mẽ của mình để chiến đấu, phớt lờ cơn đau buốt đang xâm chiếm cơ thể. Hắn tập trung toàn bộ linh khí còn lại, tạo ra những đòn tấn công mạnh mẽ về phía Tuyết Di.

Tuy nhiên, cách biệt sức mạnh đã cho thấy kết quả, dù đã cố gắng hết sức, sức mạnh của Thanh Ưu vẫn không đủ để đả thương được Tuyết Di.

Tuyết Di bây giờ chỉ tránh né, cô không còn có ý định tấn công nữa. Tuyết Di biết rõ là mình đã thắng, cô đứng vững vẻ mặt lạnh lùng, quan sát từng động thái của Thanh Ưu.

Ánh mắt cô khẽ động, chuyển hướng sang Diệc Thần như muốn hỏi rằng:

“Anh muốn em giết hay là tha ?”

Nếu không có Diệc Thần ở đây, Tuyết Di chắc chắn sẽ giết Thanh Ưu, nhưng Diệc Thần khi nãy đã đưa ra điều kiện quá hấp dẫn. Thế nên cô sẽ không giết bất kỳ ai trước khi có sự cho phép của hắn.

Đại Thiên Thần Khởi Minh đứng từ xa quan sát cũng nhíu mày. Hắn chưa từng đối đầu với một Quỷ Vệ Hồn.

Những gì hắn nghe kể về thực lực của Quỷ Vệ Hồn cũng chỉ là lời truyền miệng.

Bây giờ hắn tận mắt chứng kiến mới ý thức được chúng đáng sợ tới mức nào.

Những kẻ đối đầu với Quỷ Vệ Hồn làm gì có mấy ai thoát khỏi cái chết.

Năm đó ba vị Cổ Thần mạnh nhất của Thiên Thần Tộc cũng chỉ có thể đánh ngang chúng chứ không thể tiêu diệt hoàn toàn được chúng.

Khởi Minh thầm nghĩ:

“Thực lực của Quỷ Vệ Hồn đã đáng sợ như thế… vậy thì sức mạnh của Diệc Thần sẽ nằm ở mức độ nào ?”

Câu hỏi này của hắn khiến cho bản thân hắn phải ớn lạnh.

Cuộc chiến giữa Thanh Ưu và Tuyết Di kéo dài thêm nửa giờ đồng hồ nữa, cuối cùng cũng đã đến hồi kết.

Diệc Thần bấy giờ cũng đã có được quyết định, hắn biết mình không thể để cảm xúc chi phối trong tình cảnh này.

Dù cho có chút đồng cảm với Thanh Ưu và Trương Nguyệt Lộc, nhưng hiểm họa thì không được phép tồn tại.

Diệc Thần tuy vẫn còn ít do dự, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Tuyết Di, hắn đã gật đầu ra hiệu cho cô.

Thanh Ưu quyết định dùng toàn lực vào đòn đánh cuối này để hạ Tuyết Di.

Thanh Ưu truyền tất cả linh khí vào thanh thánh kiếm, sau đó lướt tới chém thẳng về phía Tuyết Di.

Nhưng đáng tiếc, tốc độ của Thanh Ưu không còn đủ nhanh nhẹn như ban đầu nữa.

Tuyết Di nhẹ nhàng né tránh chiêu thức. Cô một kiếm chém vào ngực Thanh Ưu.

“Rầm!”

Tiếng nổ lớn vang lên khiến cho trời đất rung chuyển.

Khả năng tiên tri của Mộng Vu Linh lần nữa đã phát huy tác dụng.

Thanh Ưu rơi từ trên cao xuống, cơ thể cậu ấy đã hoàn toàn bị hàn khí xâm nhập.

Cảm giác đau đớn trên người Thanh Ưu đã biến mất.

Hắn không thể cảm nhận được những gì xung quanh nữa, mắt của hắn mờ dần đi.

Trương Nguyệt Lộc dùng hết sức đi đến chỗ Thanh Ưu, nó tựa đầu lên ngực hắn, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Thanh Ưu nhìn nó với ánh mắt đầy tội lỗi, hắn đáng lẽ không nên đem nó theo đến đây.

Số phận của cả hai đã được định đoạn. Tuyết Di vung kiếm tạo ra một làn gió mạnh thổi về phía cả hai.

Làn gió lướt qua biến cả hai thành một tảng băng lớn.

Tuyết Di tiếp tục phóng thanh hàn kiếm về phía tảng băng đó.

“Rắc rắc…”

Tiếng nứt vỡ của băng vang lên, cả hai người Thanh Ưu và Trương Nguyệt Lộc cũng tan biến trong hư không.

Tuyết Di đứng trước cảnh tượng đó khuôn mặt vẫn lạnh lùng như băng.

Chỉ có Diệc Thần là cảm thấy buồn cho cả hai kẻ đó.

Tuyết Di nhìn Diệc Thần vẻ mặt hơi kinh ngạc nói:

“Anh là đang đồng cảm với hai kẻ đó sao ?”

Diệc Thần im lặng nhìn về phía trời xa. Hắn sau đó cũng điều chỉnh lại cảm xúc của mình mà nói với Tuyết Di:

“Không có gì đâu, chúng ta có thể về nhà rồi!”

Tuyết Di cũng im lặng, cô không hỏi thêm nữa. Chỉ khẽ nói vào tai Diệc Thần:

“Anh phải nhớ những gì mình đã hứa đó!”

Diệc Thần nghe thấy thì hơi sượng lại, hắn giả vờ hỏi Tuyết Di:

“Anh có thể ngủ dưới đất được không ?”

Tuyết Di liếc nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn, cô nhíu mày, giọng sắc lạnh nói:

“Anh có muốn em chôn anh xuống dưới đất luôn không ?”

Diệc Thần nuốt nước bọt, hắn đúng thật không nên kỳ kèo với Tuyết Di. Trong lòng hắn thầm nghĩ:

“Ngủ chung thì ngủ chung, dù gì thì Tuyết Di cũng đâu phải là kiểu táo bạo như mấy nữ quỷ khác.”

Tuyết Di không chút biểu cảm rồi quay đi, cô bước nhanh về phía trước, trong lòng nở một nụ cười mãn nguyện.

Cả hai nhanh chóng rời khỏi nơi âm u lạnh lẽo này.

Đại Thiên Thần Khởi Minh và đám thiên thần binh bên ngoài bây giờ cũng chẳng dám manh động, dự định sẽ theo chiến thuật ngư ông đắc lợi nhưng nhìn cái uy áp kinh khủng vừa rồi của Tuyết Di khi giết Thanh Ưu và Trương Nguyệt Lộc.

Khởi Minh thà rằng tìm cớ để giảm nhẹ tội, chứ hắn không ngu mà đi đối đầu với hai cái thứ quái vật kia.

Còn một người nữa nãy giờ cũng đứng từ xa quan sát, tâm trạng cô ta có chút khó chịu, Quỷ Vệ Hồn, bao nhiêu năm trôi qua chúng vẫn luôn mạnh mẽ như vậy.

Mộng Vu Linh cảm giác có hơi hối hận khi mình từ bỏ Diệc Thần mà trở về Ma Tộc. Cô bấy giờ mới ngẫm lại việc hắn có cảm xúc, thậm chí còn tốt hơn là cái dáng vẻ lạnh lùng vô cảm năm xưa.

Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, cho dù có phải chống lại Diệc Thần, Vu Linh tuyệt nhiên sẽ không quay lưng lại với Ma Tộc.

….

Ngay trong lúc này, tại ngôi mộ của Tiết Ngọc Vân, đôi bông tai mà Diệc Thần tự tay phá hủy bắt đầu khôi phục lại.

Những mảnh vụn của đôi bông tai dần trở lại hình dạng nguyên thuỷ của chúng, từ bên trong đôi bông tai đó, những dòng quỷ khí âm u bắt đầu lan tỏa, bao trùm lấy ngôi mộ.

Hàng trăm con quạ đột nhiên xuất hiện, bay tới và bâu vào lớp cát đá bên dưới.

Chúng liên tục đào bới, và chẳng mấy chốc đã tiếp cận phần xương cốt của Tiết Ngọc Vân.

Những con quạ, sau khi đã đào bới xong, bắt đầu tụ tập quanh bộ xương cốt. Đôi mắt sáng rực của chúng lóe lên ánh sáng kỳ lạ, và từ từng con quạ, một luồng quỷ khí đen đặc bốc lên.

Những luồng khí này cuộn vào nhau, bao phủ lấy bộ xương cốt, tạo ra một lớp màng mờ ảo.

Khi lớp màng kia biến mất, một hình dạng nữ quỷ xinh đẹp nhưng đáng sợ dần hiện ra.

Cô ta có làn da trắng bệch, đôi mắt sắc lạnh với ánh sáng đỏ rực, mái tóc dài đen nhánh xõa tung tựa như màn đêm.

Mặc dù vẻ ngoài vẫn mang nét xinh đẹp, nhưng sự tàn ác và u ám trong ánh mắt và khí chất của cô ta khiến cho bất kỳ ai nhìn vào đều cảm thấy rợn người.

Nữ quỷ đứng dậy, cô hít thở sâu, tận hưởng cảm giác hồi sinh với sự sảng khoái chưa từng có.

Ánh mắt cô lướt qua cơ thể mình, vẻ mặt đầy hài lòng. Cơ thể cô giờ đây, không chỉ hồi phục mà còn xinh đẹp hơn cả lúc trước khi chết.

Đường cong hoàn hảo, làn da trắng nõn như ngọc, và đôi bàn tay mảnh mai với các ngón tay dài, thanh thoát.

Mỗi chuyển động của cô đều toát lên một vẻ đẹp mê hoặc, cô ấy chính là Tiết Ngọc Vân, là kẻ đáng lẽ ra phải chết nhưng lại có thể thần kỳ sống lại.

Tiết Ngọc Vân khẽ vung nhẹ tay, bầu trời xung quanh liền bị che phủ bởi một màu đen hắc ám.

Cô ngước nhìn lên bầu trời đen đó, khóe miệng nở ra một nụ cười mãn nguyện không thể che giấu được niềm vui sướng trên gương mặt cô.

Tiết Ngọc Vân nằm mơ cũng không ngờ sẽ có một ngày mình sở hữu loại sức mạnh này. Loại sức mạnh có thể làm rung chuyển cả thiên hà, thứ được biết đến với cái tên Quỷ Vực.

Phải, cô ta giờ đây đã chính thức trở thành một Quỷ Vệ Hồn, Ô Thước Quỷ - Tiết Ngọc Vân. Sự khát khao về quyền lực và sức mạnh của cô cuối cùng, cũng đã được đáp lại!

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.