Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Tam của anh đã thành thân rồi

Tiểu thuyết gốc · 2010 chữ

Diệc Thần trở về phòng từ rất sớm, ngồi tựa vào thành giường, hắn vẫn không ngừng suy nghĩ về lời nói của Diệp Á Hiên.

Con bé đó bảo Ngạo Thiên là cha của nó, điều này thật nực cười. Diệc Thần biết rõ Ngạo Thiên là người thế nào, hắn ta sao lại có con rơi được.

Hơn nữa cái người tên Chúc Linh Cơ kia là ai, cô ta có sức hút đến mức nào, mà có thể khiến Ngạo Thiên động lòng được ?

Diệc Thần không thể phủ nhận được lời nói của Diệp Á Hiên.

Vì khi gặp mặt con bé đó, Diệc Thần rõ ràng đã cảm nhận được, con bé Diệp Á Hiên kia có quỷ khí, loại quỷ khí đó thật sự rất mạnh mẽ, tương lai chắc chắn sẽ phát triển thành Quỷ Vực.

Nếu thực sự nó là con gái của Ngạo Thiên thì…

Diệc Thần nghĩ đến đây, trong lòng bùng lên lửa giận, hắn thầm mắng:

“Khốn khiếp, hắn ta đã có Nhược Thuỷ, nếu như hắn dám phản bội lại Nhược Thuỷ, mình nhất định sẽ bắt hắn phải trả giá!”

Diệc Thần ở nhà đã suy nghĩ nhiều, hắn không muốn ra ngoài cũng phải suy nghĩ nhiều như vậy. Tạm gác lại chuyện của Diệp Á Hiên, hắn vẫn là nên tập trung vào chính sự trước.

Dựa vào những tin tức mà Diệp Á Hiên đã cung cấp cho hắn, Diệc Thần tạm thời đã nắm được tình hình của Tâm Thanh.

Cái nữ thần Tâm Thanh đó, vậy mà sắp kết hôn thật rồi. Diệc Thần cố hít một hơi thật sâu, cảm thấy hít thở không thông.

Hắn cảm giác như cuộc sống này đang trêu đùa mình vậy. Mục đích lần này Diệc Thần đến đây là vì muốn cứu Tâm Thanh, nhưng kết hôn là chuyện tốt, hắn có cần phải cứu cô ta nữa không ?

Diệc Thần đang trầm ngâm suy nghĩ, thì Tử Đồng bỗng lên tiếng cắt ngang, giọng đầy vẻ trêu chọc:

“Ca ca, tiểu tam của anh đi lấy chồng rồi kìa, anh còn lưu luyến người ta sao ?”

Lời châm chọc của Tử Đồng khiến Diệc Thần giật mình, hắn vội vàng phân trần:

“Cô ta không phải tiểu tam của anh, bọn anh chỉ là bằng hữu thôi!”

Hiểu Vân liền tiếp lời, không bỏ lỡ cơ hội:

“Bằng hữu của anh sao toàn nữ nhân vậy, ca ca!”

Diệc Thần biết bản thân mình, nói không lại mấy nữ quỷ này, hắn nhanh chóng chuyển chủ đề:

“Sao các em không về phòng đi ? Tự nhiên tập trung ở phòng anh thế này, lỡ người khác hiểu lầm thì sao ?”

Tử Đồng mỉm cười, ánh mắt chớp chớp đầy ẩn ý:

“Hiểu nhầm gì cơ ạ ? Tụi em là người của ca ca đương nhiên là phải ở bên cạnh bảo vệ ca ca rồi!”

Hiểu Vân chen vào, giọng không chút ngượng ngùng:

“Chị Tử Đồng nói rất đúng. Hay là tối nay… chị em mình cùng giúp ca ca làm ấm giường luôn đi ạ!”

Diệc Thần lùi lại một bước, hắn nhìn hai nữ quỷ trước mặt, ánh mắt lộ rõ sự cảnh giác.

Giờ hắn mới để ý, trên người hai đứa nó chỉ còn lại nội y. Áo quần đang bị vứt tứ tung trên đất.

Mặt hắn đỏ bừng, nhìn vào đôi mắt của hai tiểu nha đầu kia, hắn có thể cảm thấy được trong đầu chúng đang tràn ngập những ý nghĩ đen tối!

Tử Đồng là kiểu thèm công khai, nó làm sao biết xấu hổ! Cộng thêm Hiểu Vân luôn muốn chờ chực ăn hắn. Để hai đứa này vào phòng, Diệc Thần đêm nay khó thoát rồi.

Cả hai nữ quỷ nhanh chóng khống chế Diệc Thần. Chỉ trong tích tắc, hắn đã bị cả hai đè lên giường. Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, nóng bỏng đến nghẹt thở.

Diệc Thần nuốt khan, dùng chút sức lực yếu ớt để vùng vẫy trong vô vọng.

Khi Tử Đồng và Hiểu Vân chuẩn bị tiến thêm một bước, khoảnh khắc cao trào sắp đến thì…

“cốc cốc cốc!”

Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, làm cắt ngang toàn bộ bầu không khí. Cả ba người đều khựng lại. Tử Đồng và Hiểu Vân nhíu mày, ánh mắt đang tràn đầy hứng khởi dần chuyển thành sự khó chịu, rõ ràng không vui khi bị làm phiền ngay lúc này.

Diệc Thần cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe tiếng gõ cửa làm gián đoạn. Hắn vội hỏi vọng ra, giọng đầy vui mừng:

"Là ai gọi đó?"

Một giọng nữ trong trẻo từ bên ngoài đáp lại:

"Diệc Thần đại nhân, tiểu nữ là Diệp Á Hiên!"

Ngay lập tức, không khí trong phòng trở nên nặng nề hơn. Hai nữ quỷ, Tử Đồng và Hiểu Vân, cùng trao đổi ánh mắt đầy khó chịu. Ánh nhìn của họ bỗng trở nên lạnh lùng.

Trời đã tối, vậy mà còn dám đến tìm ca ca của họ. Dựa theo trực giác của phụ nữ, Diệp Á Hiên chắc hẳn là một “tiểu tam” mới rồi.

Hiểu Vân nhanh chóng hành động. Cô vòng tay ôm chặt lấy Diệc Thần từ phía sau, ôm sát đến nỗi hắn khó mà nhúc nhích. Ý định rất rõ ràng: không để hắn có cơ hội gặp "tiểu tam" này.

Tử Đồng thì nhanh chóng phối hợp, cô khoác vội y phục, ánh mắt lóe lên tia quyết tâm, rồi tiến nhanh ra cửa.

Mở cửa ra, cô bắt gặp ánh mắt của Diệp Á Hiên, và dù vẻ ngoài không thể hiện, Diệp Á Hiên rõ ràng có chút thất vọng khi không thấy Diệc Thần đứng ở đó.

Á Hiên muốn gặp Diệc Thần là vì cô muốn hỏi hắn chút chuyện về cha mình. Cô thật sự muốn biết cái người tên Ngạo Thiên đó rốt cục là thế nào.

Nhưng Tử Đồng cũng chẳng quan tâm đến điều đó, cô chỉ cần biết mình phải nhanh chóng đuổi Diệp Á Hiên đi để tiếp tục hầu hạ ca ca.

Tử Đồng mở cửa, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần dò xét:

"Đêm khuya thế này, em đến có việc gì vậy?"

Diệp Á Hiên thoáng chút khó xử, cô vốn chưa chuẩn bị kỹ lý do gặp Diệc Thần, nhưng vẫn cố gắng hỏi:

"Chị Tử Đồng, em có thể gặp Diệc Thần đại nhân được không ạ?"

Tử Đồng lắc đầu, từ chối thẳng thừng:

"Ca ca bảo anh ấy đang mệt, em có thể quay lại vào ngày mai không?"

Diệp Á Hiên không dễ dàng từ bỏ, ánh mắt đầy lo lắng khi cô tiếp tục thuyết phục:

"Chỉ một chút thôi được không ạ? Em thực sự có việc muốn hỏi."

Tử Đồng im lặng một lát, rồi nở nụ cười gian xảo, nhanh trí đáp lại:

"Chị cũng rất muốn cho em vào, nhưng... ca ca ấy mà, giữa đêm sẽ không kìm được bản tính của mình. Nếu em vào bây giờ, sợ là..."

Câu nói của Tử Đồng khiến Diệp Á Hiên đỏ bừng mặt vì ngượng ngùng. Cô cúi đầu, nhận ra bộ y phục xộc xệch của Tử Đồng và bắt đầu lắp bắp:

"Em... em... sẽ rời đi ngay ạ!"

Nói dứt lời, Diệp Á Hiên vội vã quay đi, rời khỏi nơi đó. Trong đầu cô giờ chỉ toàn những suy nghĩ xấu hổ về cảnh tượng có thể đang diễn ra bên trong phòng. Cô không ngờ rằng Diệc Thần đại nhân lại có thể là người "háo sắc" đến mức như vậy.

Tử Đồng trở lại phòng với vẻ mặt đắc ý, vui mừng vì vừa đuổi được "tiểu tam". Cô có chút tự mãn khi thấy mình vẫn đang làm chủ toàn bộ tình hình.

Diệc Thần thấy vậy, liền hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

Tử Đồng lắc đầu, giọng điệu bình thản:

"Không có gì quan trọng đâu ạ, chỉ là người ta đến hỏi anh chút chuyện thôi."

Diệc Thần nghi ngờ, tiếp tục thắc mắc:

"Á Hiên muốn hỏi gì anh vậy?"

Tử Đồng không đáp, chỉ mỉm cười rồi đột ngột cởi bỏ y phục và lao tới ôm chầm lấy Diệc Thần. Cô ép sát vào người hắn, khiến hắn không còn đường lui.

Diệc Thần đã hoàn toàn bị kìm kẹp, trước sau đều là vòng tay của hai nữ quỷ. Hắn cố gắng vùng vẫy, nhưng càng chống cự, sức mạnh của hai người họ lại càng áp đảo.

Hiểu Vân vẫn ôm chặt Diệc Thần từ phía sau, giọng điệu đầy tinh nghịch và quyến rũ thì thầm vào tai hắn:

"Ca ca, anh quan tâm nhiều làm gì chứ? Cứ để tụi em chăm sóc anh là được."

Diệc Thần định mở miệng phản đối, nhưng ngay lập tức bị Tử Đồng khóa môi bằng một nụ hôn bất ngờ. Không kịp phản ứng, hắn chỉ biết thở dài trong lòng, cuối cùng cũng đành buông xuôi.

Diệc Thần bất lực mắng:

“Chết tiệt! Sức mạnh của mình lại bị rút sạch rồi!”

Sau khi trao cho Diệc Thần nụ hôn nồng nàn, Tử Đồng mới từ từ buông hắn ra. Trên gương mặt cô lộ rõ vẻ mãn nguyện, đôi môi cong lên trong một nụ cười tinh nghịch:

“Ca ca, mùi vị của anh thật sự rất tuyệt!”

Hiểu Vân thấy vậy liền muốn học theo, cô định tiến tới hôn hắn, nhưng Diệc Thần đã nhanh chóng nhận ra ý đồ của cô. Hắn lập tức đưa tay lên, chặn nhẹ miệng Hiểu Vân lại trước khi cô kịp làm gì.

Giọng Diệc Thần trở nên nghiêm túc, ánh mắt cứng rắn hơn:

“Đến đây là đủ rồi. Hai em dừng lại đi!”

Thái độ của Diệc Thần tỏ ra trông rất nghiêm trọng, hai nữ quỷ buộc phải ngoan ngoãn vâng lời, dù trong ánh mắt họ vẫn còn chút tiếc nuối.

Diệc Thần cũng hết biết phải làm gì với hai nữ quỷ này, nếu giờ hắn đuổi cả hai ra ngoài thì nửa đêm chúng cũng mò vào thôi.

Diệc Thần suy nghĩ một lát, rồi thở dài nói:

“Hai em có thể ngủ lại đây, nhưng đừng đi quá giới hạn!”

Cả hai nữ quỷ gật đầu đồng ý, Hiểu Vân có hơi hụt hẫn vì lúc nãy chưa kịp sơ múi được gì.

Cả ba người cùng lên giường, mỗi người một vị trí. Diệc Thần nằm giữa, còn Tử Đồng và Hiểu Vân thì nằm hai bên, ôm lấy cánh tay hắn, cọ nhẹ vào ngực mình.

Bất giác, Diệc Thần cảm thấy có điều gì đó không ổn, hắn hỏi với giọng nghi ngờ:

“Các em… không mặc áo ngực à?”

Hiểu Vân đáp lại, giọng điệu đầy vô tư nhưng cũng không kém phần trêu chọc:

“Ca ca, anh có thấy ai đi ngủ mà mặc áo ngực không?”

Diệc Thần biết ngay mình đã bị gài. Hắn muốn bật lại nhưng lại không biết bật thế nào. Giờ mà trả lời “có” thì tụi nó lại bảo mình mặc áo ngực vào giùm cho nó thì càng chết.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, không để mình rơi vào bẫy tiếp.

Tử Đồng cười khúc khích nói thêm:

“Tụi em đã hứa là không làm gì đi quá giới hạn, nhưng nếu như ca ca không kiềm chế được thì không phải là lỗi của tụi em đâu đó!”

Diệc Thần lặng người, lần này hắn thực sự không biết nên nói gì nữa. Đêm nay vẫn còn dài, tụi nó chắc chắn sẽ không dừng lại dễ dàng như thế được, hắn phải nghĩ cách thoát khỏi hai đứa này càng sớm càng tốt!

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.