Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh muốn đi cứu tiểu tam ?

Tiểu thuyết gốc · 2183 chữ

Diệc Thần hôm nay thức dậy từ rất sớm, muốn lên sân thượng để hít thở không khí trong lành.

Khi vừa bước lên, hắn vô tình bắt gặp Tuyết Di đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ, nhàn nhã thưởng trà.

Cô khẽ nâng tách trà lên, hương thơm tỏa ra dịu dàng trong làn sương sớm. Ánh bình minh nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt cô làm toát lên vẻ đẹp thanh tao của cô.

Diệc Thần thấy thế liền ngồi xuống chiếc ghế xếp cạnh Tuyết Di. Cô không quay sang nhìn hắn, chỉ lạnh lùng cất giọng:

“Em đã cho phép anh ngồi chưa?”

Diệc Thần bật cười, âm thầm cảm thán. Vẫn là cái giọng điệu lạnh lùng đó. Hắn quá hiểu Tuyết Di là kiểu con gái thế nào…

Bướng bỉnh, ương ngạnh. Cô ấy luôn thích nhưng không bao giờ thừa nhận, muốn nhưng lúc nào cũng che giấu sau lời chê bai. Diệc Thần giả vờ tỏ vẻ chán nản, đứng dậy với nụ cười trên môi:

“Vậy để anh đi chỗ khác.”

Tuyết Di cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhưng pha chút bất mãn:

“Ai cho anh đi? Anh muốn tránh mặt em sao?”

Diệc Thần nghe thấy vậy, môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Hắn không đáp, chỉ ung dung ngồi xuống ghế như thể không có chuyện gì xảy ra.

Diệc Thần tự tay rót cho mình một tách trà, nhấp một ngụm nhỏ, cảm nhận vị đắng chát nhẹ nhàng tan trên đầu lưỡi.

Tuyết Di nhìn hắn, đôi mắt thoáng chút giận dỗi nhưng rồi cũng trở nên dịu lại.

Cô “hừ” nhẹ, khoanh tay trước ngực, không thèm nói thêm lời nào.

Diệc Thần vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhấp thêm một ngụm trà rồi thản nhiên lên tiếng:

“Em nói không cho anh đi, giờ lại không thèm nói chuyện với anh, vậy anh phải làm gì đây?”

Tuyết Di liếc hắn một cái, giọng đầy vẻ thách thức:

“Thì cứ ngồi đó mà uống trà, ai bảo anh tự tiện ngồi xuống trước.”

Diệc Thần mỉm cười, biết rõ tính cách của cô, hắn liền đặt tách trà xuống bàn và ngả người ra sau, ngắm nhìn bầu trời buổi sáng trong lành. Hắn khẽ nói, giọng trầm ấm:

“Được, anh ngồi đây, uống trà cùng em, cho đến khi em muốn anh đi.”

Tuyết Di thoáng đỏ mặt, nhưng nhanh chóng che giấu cảm xúc, quay mặt sang hướng khác, cố giữ giọng lạnh lùng:

“Tuỳ anh.”

Cả hai ngồi trong im lặng, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của những tán cây trên sân thượng. Trong sự tĩnh lặng đó, dù không ai nói ra, nhưng có một cảm giác gần gũi giữa họ đang dần dần lan tỏa, nó như một sợi dây vô hình kết nối cả hai lại với nhau.

Tuyết Di cuối cùng không thể giữ được vẻ lạnh lùng nữa, ánh mắt của cô nhìn thẳng vào Diệc Thần, thấy cái bộ dạng yếu ớt của hắn.

Cô khẽ nhíu mày, trong giọng nói pha lẫn chút lo lắng và thất vọng:

“Anh trông thê thảm quá. Diệc Thần mà em biết chưa bao giờ có bộ dạng này!”

Tuyết Di không sai, Diệc Thần mà cô từng biết là một kẻ đứng trên vạn người, lạnh lùng và tàn nhẫn, chẳng bao giờ để bất cứ điều gì làm lung lay ý chí của hắn.

Cô chưa bao giờ tưởng tượng được rằng hắn có thể trở nên yếu đuối như hiện tại, như một thiếu niên mất hết khí phách.

Diệc Thần nhìn Tuyết Di, đôi mắt hắn như muốn dò xét, nhưng cũng không giấu nổi sự tò mò. Hắn hỏi, giọng trầm xuống:

“Vậy, em muốn anh trở thành người thế nào?”

Tuyết Di không do dự, ánh mắt sắc lạnh như trước, cô nói một cách dứt khoát:

“Muốn anh là của em!”

Lời nói của cô vừa dứt, Diệc Thần bất ngờ đứng dậy, không một chút cảnh báo. Hắn cúi xuống, nhanh như chớp kéo cô vào lòng và cưỡng hôn Tuyết Di.

Hơi thở của cô bị cướp mất trong khoảnh khắc, trái tim đập thình thịch không thể kiểm soát. Khi rời khỏi đôi môi cô, hắn nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt đắc ý và hài lòng:

“Thế này đã đủ chưa?”

Tuyết Di bị hắn tấn công bất ngờ, toàn thân như đông cứng, khuôn mặt đỏ ửng không biết là do tức giận hay bối rối.

Cô vội vàng quay mặt sang hướng khác, tránh ánh mắt hắn, giọng nói lắp bắp vì không thể giữ nổi sự lạnh lùng:

“Anh… cái đồ… đáng ghét!”

Diệc Thần vừa rồi đúng thật là có ý trêu chọc Tuyết Di. Hắn sở dĩ có gan làm thế, là vì biết rõ Tuyết Di sẽ không bao giờ cư xử thiếu tự trọng như những đứa khác, sẵn sàng tấn công ngược lại hắn mà không có tí liêm sỉ nào.

Diệc Thần không chọc Tuyết Di nữa, hắn hỏi cô:

“Sao em biết anh ở đây mà tìm tới?”

Tuyết Di nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, đáp:

“Chỉ là tình cờ…”

Cô kể cho hắn nghe về cuộc gặp gỡ với Nham Thần Vệ Nữ, người đã dẫn cô đến đây. Diệc Thần hiểu mọi chuyện, nhưng bất giác hắn nhận ra điều gì đó không đúng và hỏi:

“Nham Thần Vệ Nữ, cô ta đâu rồi?”

Tuyết Di với vẻ mặt không chút biến sắc đáp:

“Giết rồi! Anh quan tâm cô ta à?”

Diệc Thần biết rõ tính hay ghen của Tuyết Di, vội vã giải thích:

“Anh không quen biết cô ta, chỉ là anh không thích em giết người vô tội…”

Tuyết Di quay qua nhìn hắn vẻ mặt kinh ngạc nói:

“Giết người vô tội ? Chẳng phải anh lúc trước hay làm việc đó sao ?”

Diệc Thần chỉ im lặng trước lời chất vấn của cô. Tuyết Di nói không sai. Hắn là kẻ khơi dậy chiến tranh thiên hà, là kẻ đã gián tiếp gây ra cái chết của hàng tỷ sinh mạng vô tội.

Trong lòng hắn, một cảm giác ân hận bất ngờ dâng lên. Hắn biết mình không nên có loại cảm giác này nhưng càng cố gắng phủ nhận nó, thứ cảm xúc đó càng mãnh liệt.

Có lẽ là ảnh hưởng từ cỗ tiên cốt mà hắn đang ký sinh, sự nhân đạo trong người hắn cũng dần xuất hiện.

Tuyết Di thấy hắn im lặng thì nói:

“Tử Đồng ngăn em giết cô ta, trước khi đi cô ta còn để lại lời nhắn với anh.”

Diệc Thần ngạc nhiên hỏi:

“Nhắn cho anh ? Anh làm gì biết cô ta ?”

Tuyết Di đáp, giọng đầy chỉ trích:

“Anh đúng thật là đồ lăng nhăng, ngoài tụi em ra không biết anh còn đang mập mờ với bao nhiêu người nữa!”

Diệc Thần bất lực nói:

“Anh không có, em là đang hiểu nhầm…”

Tuyết Di không buông tha, tiếp tục:

“Vậy anh từng nghe đến cái tên Tâm Thanh ?”

Diệc Thần nghe thấy thì giật mình:

“Tâm Thanh chẳng phải là tên của Thảo Thần Vệ Nữ sao ?”

Tuyết Di nhìn phản ứng của hắn, ánh mắt bừng lên vẻ tức giận:

“Em biết ngay, anh thực sự vẫn còn rất nhiều tiểu tam bên ngoài!”

Diệc Thần giải thích mọi chuyện lúc trước, Tâm Thanh với hắn chỉ là chỗ bạn bè quen biết.

Diệc Thần cứng giọng khẳng định:

“Anh hoàn toàn trong sạch với cô ta!”

Tuyết Di nửa tin nửa ngờ nhìn vào mắt Diệc Thần hỏi:

“Thật sự là trong sạch ?”

Diệc Thần chợt nhớ lại những chuyện về Tâm Thanh, biểu cảm của hắn không thể giấu nổi sự lúng túng.

Tuyết Di hừ lạnh, ánh mắt sắc như dao:

“Anh không giỏi xảo biện trong mấy chuyện tình cảm đâu!”

Hắn chỉ im lặng mà không đáp lại. Tuyết Di tuy đang ghen nhưng cô vẫn tiết lộ:

“Nham Thần Vệ Nữ đó nói muốn anh đi cứu Tâm Thanh!”

Diệc Thần vẻ mặt hoài nghi:

“Cứu Tâm Thanh ? Cô ta là đã xảy ra chuyện gì ?”

Tuyết Di lắc đầu nói:

“Em không biết, Nham Thần Vệ Nữ chỉ nói là Tâm Thanh đang ở Vực Sâu Sa Ngã!”

Diệc Thần trở về phòng, ngồi bên cửa sổ và suy nghĩ về những lời nói của Tuyết Di. Hắn trầm tư về quyết định có nên cứu Tâm Thanh hay không.

Mối quan hệ giữa họ liệu có đơn giản chỉ là bạn bè? Nếu nói đúng thì cũng đúng, mà nói sai thì cũng sai.

Diệc Thần chưa từng có cảm giác gì đặc biệt với Tâm Thanh, nhưng rõ ràng Tâm Thanh lại có cảm xúc với hắn.

Đối với hắn, Tâm Thanh là một mối phiền phức, nếu có thể bỏ qua thì càng tốt. Nhưng giờ đây, trái tim hắn lại không đồng ý với suy nghĩ đó.

Hắn cảm thấy mình đang bị cảm xúc chi phối, càng cố gắng suy nghĩ nhiều, hắn chỉ thấy đau đầu hơn.

Diệc Thần hít một hơi sâu, hắn cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

Sáng hôm ấy, một cuộc họp đột xuất đã diễn ra.

Mọi người có mặt trong cuộc họp đều ngạc nhiên, họ không hiểu vì sao ca ca lại muốn đi tới Vực Sâu Sa Ngã, nhưng chỉ có Tuyết Di và Tử Đồng là hiểu rõ lý do thực sự.

Tuyết Di, với ánh mắt lạnh lùng, tuyên bố một cách dứt khoát:

“Chuyến đi lần này, em sẽ không tham gia.”

Sự rút lui của Tuyết Di khiến các nữ quỷ khác cảm thấy hoang mang. Tử Đồng nhìn Diệc Thần với vẻ nghiêm trọng, hỏi:

“Anh thực sự muốn cứu cô ta sao?”

Những ánh mắt tò mò và khó hiểu từ các nữ quỷ khác chuyển sang Diệc Thần và Tử Đồng.

Thanh Thanh với vẻ lo lắng, lên tiếng:

“Chờ đã, chúng ta có thể nói rõ cho mọi người biết chuyện gì đang diễn ra không ạ?”

Tử Đồng bắt đầu kể lại mọi chuyện khi cô gặp Nham Thần Vệ Nữ, giải thích lý do cuộc hành trình này.

Vy Vy, sau khi nghe xong, không thể kìm nén sự tức giận nói:

“Em đứng về phe Tuyết Di. Em sẽ không giúp anh cứu tiểu tam!”

Diệc Thần không phản ứng trước thái độ của các nữ quỷ. Thanh Thanh và Tâm Nhi cũng tỏ rõ sự đồng tình với Vy Vy. Thanh Thanh chỉ trích:

“Cái hậu cung này vẫn chưa đủ lớn với anh sao?”

Tâm Nhi cũng phụ họa:

“Lăng nhăng vốn là bản tính của ca ca rồi, anh ấy không bỏ được đâu.”

Linh Lăng cũng kịch liệt phản đối. Cô tức giận nói:

“Em xưa nay chỉ đi giết người chứ không cứu người bao giờ. Cô ta còn là tiểu tam của anh thì anh tự cứu đi. Hứ!”

Sau một hồi tranh luận, chỉ có năm người: Vy Vy, Tuyết Di, Tâm Nhi, Thanh Thanh, và Linh Lăng là kiên quyết phản đối. Những nữ quỷ khác im lặng, không bày tỏ ý kiến. Họ dù không thích ca ca có tiểu tam nhưng vẫn đồng ý vì không muốn hắn đi một mình đến nơi nguy hiểm như thế.

Diệc Thần đã phần nào dự đoán được phản ứng này, nhưng hắn vẫn hơi bất ngờ khi thấy Lạc Tiên không tham gia vào phe phản đối. Cô ấy vậy mà cũng chấp nhận sao ?

Diệc Thần rất nhanh đã đưa ra quyết định hắn muốn lên đường ngay trong hôm nay.

Và chuyến đi lần này hắn không có ý mang theo nhiều người, chỉ hai người là đủ.

Các nữ quỷ theo thường lệ lại tiếp tục chơi trò rút thăm, lần này hai người may mắn lại là Hiểu Vân và Tử Đồng.

Mấy nữ quỷ còn lại có hơi hụt hẫn, họ không quan tâm đến việc cứu Tâm Thanh cho lắm.

Đối với họ, điều quan trọng nhất là, khi không có ai kiểm soát, họ có thể tự do bày trò và làm những gì mình muốn để quyến rũ Diệc Thần.

Tử Đồng và Hiểu Vân vẻ mặt rất vui mừng, cả hai nhanh chóng về phòng chuẩn bị tư trang.

Trong khi đó, Tâm Nhi quan sát Tử Đồng với vẻ nghi ngờ. Cô nhớ rất rõ rằng chính Tử Đồng là người khơi mào câu chuyện về việc Diệc Thần cứu tiểu tam để mọi người phản đối, vậy mà giờ đây con bé lại tham gia vào việc rút thăm.

Tâm Nhi chợt nhận ra điều gì đó, lắc đầu tự trách:

“Tử Đồng, con bé này thật là mưu mô!”

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.