Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

"Kẻ Vô Mệnh"

Tiểu thuyết gốc · 2677 chữ

Sau khi bộc phát ra nỗi uất hận của mình không lâu, linh hồn và nhận thức của Trần Thiên bỗng nhiên bị kéo đi một cách bất ngờ.

Trong quá trình đó, phải nói là hắn thực sự cảm thấy không dễ chịu chút nào, cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Phải mất một lúc lâu để hắn tỉnh táo lại và nhìn ngắm môi trường xung quanh, xem rốt cuộc bản thân đã bị kéo đến nơi nào.

“Đây rốt cuộc là nơi nào?”.

Phản ứng đầu tiên của hắn rốt cuộc cũng chỉ biết tự hỏi chính mình, bất quá làm gì có ai giải thích cho hắn chứ.

Chỉ thấy trong tầm nhìn của Trần Thiên giờ đây mọi thứ không còn bị bao trùm bởi bóng tối nữa. Thay vào đó không gian xung quanh là một thực tại vô cùng thần bí và huyền diệu.

Nó được che phủ sau một lớp sương trắng, thực thực ảo ảo mà tồn tại trước mắt hắn.

Giữa lúc một linh hồn phàm tục như Trần Thiên, một kẻ thậm chí còn chẳng thể tưởng tượng được rằng.

Rằng sau khi bản thân chết thế nhưng lại còn có thể xảy ra loại trường hợp như vậy.

Không có cái gọi là địa ngục, cũng chẳng có cái gọi là thiên đường đang chờ đón hắn. Thay vào đó hắn lại mắc kẹt trong đáy vực sâu của bóng tối, để rồi bị kéo tới chiều không gian này thì bỗng…

Đình đình đình…

Ngay lúc này đây, sau khi âm thanh nứt vỡ của không gian trước mắt vang lên bên tai.

Sau đó vô số mảnh không gian ấy bắt đầu xếp lại và liên kết với nhau một cách có quy luật.

Rất nhanh chóng, một bậc thang, hay một con đường mờ ảo hiện ra trước mắt Trần Thiên.

“Đây là đang muốn mình đi theo con đường này sao?”.

Trần Thiên trong vô thức lại chỉ có thể tự hỏi bản thân thêm một lần nữa, nhưng rất đáng tiếc là chẳng có ai đáp lời hắn cả.

Vậy nên hắn chỉ có thể tự mình đưa ra quyết định cho chính bản thân mà thôi.

- Hừ! Chết thì cũng chết rồi, còn gì mà Trần Thiên ta phải cố kỵ nữa?

Cứ như thế, linh hồn Trần Thiên dứt khoát bước lên con đường ấy mà tiến về phía trước, dù cho chẳng biết ở đích đến là thứ gì đang chờ đợi mình.

Và dọc theo con đường dài ấy chẳng biết bao lâu, có thể là vài phút cũng có thể là vài tiếng đồng hồ.

Bước đi trên con đường thần bí này, Trần Thiên trong vô thức đã đánh mất khái niệm về thời gian…

Cho đến khi hắn đã hoàn toàn đi tới cuối con đường, đi tới bậc cuối cùng của những vết nứt không gian.

Trần Thiên không thể tiếp tục đi nữa vì lúc này đây trước mắt hắn là một cánh cửa đen kỳ lạ.

Đứng ở trước cánh cửa, dường như bên trong hắn có một cái gì đó lạ lắm, dường như có gì đó đang thôi thúc.

Muốn nói cho hắn biết rằng, hãy mở cửa để có thể giải đáp tất cả những nghi hoặc của mình.

Lạch cạch~

Vặn nắm cửa, đẩy ra rồi bước vào bên trong.

Giờ đây trước mắt hắn không có gì cả ngoài một căn phòng nhỏ, trong phòng cũng không có gì nhiều.

Đảo mắt xung quanh, chỉ có một chiếc bàn lớn, một kệ đựng sách và một tủ đựng đồ đạc cá nhân.

Ngoài ra còn một ít đồ vật lặt vặt khác nữa mà hắn cũng không biết là thứ gì.

Sau cùng chỉ còn một chiếc ghế trống, dường như là ghế dành cho khách ghé tới nơi này giống hắn vậy.

- Ngươi tới rồi, mời ngồi.

Đột nhiên, một giọng nói đàn ông phát ra khiến Trần Thiên không khỏi đưa mắt chú ý.

Chỉ thấy ngay lúc này đây, ngồi đối diện với chiếc ghế dành cho hắn là một người đàn ông trung niên.

Về mặt ngoại hình thì tuổi tác không có sự khác biệt với tuổi của hắn là bao. Tuy nhiên, một sự tồn tại ở một nơi thần bí và huyền ảo như nơi đây.

Trần Thiên sẽ không đánh giá người đàn ông trước mắt bằng vẻ bề ngoài hay tuổi tác, chẳng biết chừng đối phương có thể đã sống tới vài chục vạn năm đâu.

Có khi vĩnh hằng bất diệt cũng không phải là không thể…

Cứ như vậy, theo như lời của đối phương, Trần Thiên trước hết dù rất tò mò nhưng không mở miệng nói gì.

Thay vào đó hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, rồi tiến tới ghế và ngồi đối diện với người trước mắt.

Thấy thế, đối phương chỉ cười nhẹ một cái, sau đó quan sát Trần Thiên thật kỹ rồi mới mở miệng nói.

- Cũng rất đặc biệt, ta ở đây đã lâu như vậy rồi, ấy thế mà hiện tại mới có một kẻ thú vị như ngươi xuất hiện.

Trần Thiên cũng không nghe ra được ý tứ gì từ bên trong lời nói của đối phương, cho nên chỉ có thể thành thật nói.

- Mặc dù ta không hiểu ý của ngài lắm, nhưng ta chỉ có một thắc mắc là tại sao ta lại ở đây? Chẳng phải ta đã chết rồi sao?

Đối với những tồn tại như người đối diện, Trần Thiên thực sự không dám tỏ vẻ kiêu ngạo, nhưng cũng không có ý xiểm nịnh đối phương.

Thay vào đó thái độ vô cùng nghiêm túc và thành thật đưa ra những vấn đề mà bản thân đang thắc mắc.

- Chẳng phải trước khi kéo linh hồn ngươi tới đây, ta cũng đã nói qua rồi sao.

Người đàn ông không thay đổi sắc mặt trước thái độ của Trần Thiên, chủ động đề cập tới việc trước đó đã nói qua.

Nhớ lại giọng nói đã nghe được bên tai lúc linh hồn bị kéo tới nơi này, Trần Thiên mới chợt suy nghĩ tới những lời nói đó.

- Không phải là ta muốn hoài nghi những lời của ngài lúc đó, nhưng thực sự ta vẫn muốn được ngài giải đáp lại một cách rõ ràng hơn.

- Những gì ngài đã đề cập trước đó, về việc ta là cái gì đó “Kẻ Vô Mệnh”...không bị thiên đạo chưởng khống...cái gì đó có cơ hội làm lại.

- Thú thật với ngài, ta lúc đó thực sự không thể tiêu hoá hết hàm ý bên trong những lời ấy.

Trần Thiên quả thực có phần không rõ đối với những gì người này đã nói với hắn trước đó.

Vẻ mặt hắn đầy hoài nghi và tò mò mà tiến hành dò hỏi.

- Không vội, trước khi giải thích thì ta có việc cần làm rõ về tương lai của ngươi, bằng không tất cả những gì ta sắp nói đều sẽ trở nên vô nghĩa.

Người đối diện Trần Thiên sắc mặt rất bình thản và điềm đạm, có vẻ như đã gặp qua rất nhiều trường hợp như thế này trước kia rồi.

- Mời ngài nói.

Giống như đối phương đã nói, việc sau đó sẽ liên quan tới tương lai của hắn sau này, cho nên Trần Thiên chỉ có thể chậm rãi mà chuẩn bị lắng nghe thôi.

- Đầu tiên là về cái chết của ngươi, chính là bị thiên đạo diệt trừ, chuyện này ta cũng đã có nói qua trước khi kéo ngươi tới nơi này. Mà kể ta không có nói thì ắt hẳn ngươi cũng biết về những vấn đề liên quan rồi.

- Trước hết là cái chết của ngươi, nói trắng ra là chết oan, hoàn toàn không có liên quan gì đến việc ngươi sát hại khí vận chi tử cả.

- Ngược lại hắn sau khi được thiên đạo hồi sinh thì cuộc sống hiện giờ nói chung là vô cùng mỹ mãn đấy.

Vừa dứt lời, người kia liền phẩy tay một cái, một hình chiếu bao quát thiên khung mà ghi lại vô số hình ảnh hiện ra trước mắt hai người.

Trần Thiên ngước mắt nhìn xem diễn biến bên trong từng khung hình ấy. Chỉ là càng xem, hai tay Trần Thiên càng siết chặt, khoé mắt muốn nứt ra vì phẫn nộ.

Chỉ thấy không gian và thời gian trong hình ảnh đã trôi qua vài năm sau cái chết của Trần Thiên rồi.

Hiện tại thứ hắn đang quan sát chính là cuộc sống hằng ngày của Diệp Phàm, sau khi được thiên đạo hồi sinh.

Giờ đây những thứ đã từng là của hắn, những thứ vốn dĩ thuộc về hắn đã bị Diệp Phàm chiếm giữ. Mặc dù không biết bằng cách nào mà một thằng phế vật như Diệp Phàm lại có thể làm được.

Nhưng có vẻ như lúc này Trần Thị và toàn bộ gia sản đã thuộc về cá nhân của tên họ Diệp rồi.

Nóng mắt nhất là, hầu hết phụ nữ trong gia tộc, vốn dĩ xuất thân cao quý nay lại bị Diệp Phàm nắm trong lòng bàn tay.

Không hiểu sao, trong vô thức bọn họ đã bị lực lượng thần bí trên người gã làm cho mê muội. Bị gã tuỳ ý chưởng khống mà thu nạp vào trong hậu cung với vô số mỹ nữ.

Khiến Trần Thiên càng điên tiết chính là, ngay cả những bô lão trong tộc, bao gồm cả cha hắn lại một mực tung hô, ủng hộ thằng chó đó lên làm gia chủ thay ông ta.

Vị trí mà chỉ một vài năm nữa là Trần Thiên sẽ đủ tư cách để ngồi vào một cách quang minh chính đại.

Oành!

Mặc dù là kẻ mưu mô xảo trá, dưới nhiều tình huống tâm cũng có thể lặng như mặt hồ. Nhưng những tình huống vừa rồi thực sự khiến người ta cay mắt, khiến lòng người phẫn nộ.

Dù có là Trần Thiên thì cũng không thể chịu đựng được, cũng vì thế mà hắn gõ mạnh nắm đấm xuống bàn.

- Xin lỗi ngài, ta có phần mất bình tĩnh, mong ngài lượng thứ cho kẻ thấp hèn này.

Chủ động mở lời xin lỗi, Trần Thiên biết hành động vừa rồi của hắn có phần không đúng, dù sao đây cũng không phải nhà hắn nên cũng không thể tuỳ ý làm bậy được.

- Không sao, ta hiểu tâm trạng của ngươi, gặp phải tình huống này dù là ai đi chăng nữa cũng sẽ mất bình tĩnh thôi.

- Ta có thể nói thêm cho ngươi rằng, ngoài những nữ nhân kia bị một loại thủ đoạn đặc biệt chi phối ra. Những kẻ còn lại đa phần đều đã bị lợi ích mà Diệp Phàm mang lại làm cho mờ mắt.

- Trần Thị của các ngươi chẳng bao lâu nữa sẽ biến mất, mà trở thành chất dinh dưỡng cho sự phát triển của Diệp Phàm.

Càng nghe, Trần Thiên càng không hiểu, là vì lý do gì đã khiến cho mọi thứ trở thành như vậy.

Hắn lúc này dù phẫn nộ ngút trời nhưng không biết bản thân phải làm gì để cứu vãn nữa.

Chẳng lẽ cái gọi là “Kẻ Vô Mệnh” như hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn những thứ thuộc về mình bị cướp đi hay sao?

- Phẫn nộ lắm đúng không? Bất lực lắm đúng không?

- Vậy ngươi có muốn báo thù không? Nhưng ta phải nhắc nhở trước với ngươi rằng. Một khi ngươi chấp nhận thì tương lai và số phận sau này sẽ do ngươi tự mình nắm giữ.

- Những lựa chọn và quyết định của ngươi sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến ngươi. Vì vậy mọi hậu quả ngươi cũng sẽ phải tự mình đi gánh vác, đừng trách ta không nhắc nhở trước.

Câu nói ngay sau đó của người kia khiến Trần Thiên như bừng lên ngọn lửa hy vọng trong lòng.

Trần Thiên không chần chừ mà lập tức gật đầu, hắn là kẻ có thù tất báo, huống chi là thâm thù đại hận cỡ này.

Thiên đạo, Diệp Phàm hay bất kể những thứ liên quan đến chúng nó, Trần Thiên hắn thề sẽ không bỏ sót một cái.

- Vậy thì để ta giải đáp những thắc mắc của ngươi… dù cho sau đó ngươi có thể quên hết toàn bộ những chuyện tại nơi này nhưng ta không quan tâm… hãy lắng nghe cho kỹ đây.

- Đầu tiên là về thân phận của ngươi, như ta đã nói trước đó, những người như ngươi được gọi là “Kẻ Vô Mệnh”.

- Mặc dù sống dưới thiên đạo nhưng không bị quản chế bởi thiên đạo, tất nhiên là những yếu tố dưới pháp tắc nó để ra cũng không ảnh hưởng tới ngươi. Chẳng hạn như thiên luân, đạo đức và nhân quả.

Vì đối phương trước đó đã nói gì đó về việc hắn sẽ quên hết những chuyện tại đây, thế nên là hắn đang ra sức ghi lại mỗi một thông tin thật sâu vào trong tiềm thức của mình.

Có thể bằng một cách thần kỳ nào đó hắn vẫn sẽ nhớ được, tiếp đó Trần Thiên tập trung toàn lực mà lắng nghe không hề sao nhãng chút nào.

- Như ý trên ta đã nói, pháp tắc thiên địa không thể ảnh hưởng tới ngươi một cách trực tiếp, đó chính là lý do mà “thiên mệnh chi tử” được sinh ra, giống như là một biện pháp đối phó vậy.

- Ngươi có thể hiểu một cách đơn giản rằng, thiên đạo là cơ thể, ngươi là mầm bệnh đang nhanh chóng phát triển, còn thiên mệnh chi tử là viên thuốc chữa bệnh.

- Mặc dù không phải tất cả trường hợp đều là như vậy, nhưng trường hợp của ngươi chính là như thế. Tất nhiên việc ngươi giết Diệp Phàm không phải lý do chính dẫn đến cái chết của ngươi.

- Việc ngươi giết hắn chỉ chứng minh rằng hắn là viên thuốc vô dụng không thể chữa bệnh mà thôi.

Trần Thiên nghe vậy dù tò mò, nhưng trong nhất thời liền không nghĩ ra lý do gì, mà có thể khiến cho thiên đạo phải tự tay diệt sát bản thân.

Nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều mà chỉ có thể chăm chú nghe tiếp, đồng thời hết sức ghi nhớ lại mọi thứ.

- Lý do chính khiến thiên đạo buộc phải diệt trừ ngươi, chính là vì ngươi đã bị tiếp cận bởi những thế lực ngoại lai khác.

- Cũng tức là ngươi đã rơi vào tầm ngắm của thiên đạo, giờ đây ngươi không chỉ là một mầm bệnh thông thường mà đã trở thành một căn bệnh nan y, tiềm tàng rủi ro và nguy hiểm cực kỳ lớn.

- Mặc dù ngươi đã từ chối để lực lượng kia ký sinh, nhưng trong mắt của thiên đạo, có lần một thì sẽ có lần hai. Vì không ai có thể đảm bảo được rằng lần tiếp theo ngươi vẫn sẽ tiếp tục từ chối.

- Vì vậy nó mới đưa ra một quyết định rất rủi ro, hoặc là có thể diệt trừ ngươi hoàn toàn, hoặc là sẽ rơi vào tình huống vạn kiếp bất phục.

Nghe tới đây Trần Thiên đã lờ mờ hiểu được ra một chút vấn đề sau khi phân tích kỹ lưỡng

Có lẽ việc hắn bị diệt trừ hoàn toàn hay, tình huống vạn kiếp bất phục mà đối phương nói có liên quan tới việc hắn vẫn tồn tại.

Cũng chính là vì điều đó khiến cho Trần Thiên càng mỏi mắt trông chờ tương lai sắp tới của hắn hơn.

Bạn đang đọc Thiên Địa Giáo Chủ sáng tác bởi Vickylil777
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vickylil777
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.