Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghịch Thiên

Tiểu thuyết gốc · 2315 chữ

Linh hồn bị nhấn chìm trong cơn miên man, dày xéo tưởng chừng như bất tận…

Mọi thứ dường như bị bao trùm bởi vực sâu và bóng tối mịt mờ không lối thoát, giống như thể là đang ở dưới đáy đại dương vậy.

Toàn bộ giác quan lúc này đều trở nên vô dụng và yếu ớt tột cùng, chẳng thể phản kháng dù chỉ là một chút.

Hắn…

…Không biết rốt cuộc thời gian đã trôi qua bao lâu…

…Nhưng giờ đây hắn dường như đã nhớ ra một chút về chính mình.

Đúng rồi…tên hắn là Trần Thiên…là con cháu Trần Thị…, là….

- Argh!!

Một tiếng hét vô cùng dữ tợn và đau đớn nhưng lại chẳng phát ra được chút âm thanh nào.

Hắn khó thở và bất lực…, cảm giác như thể linh hồn hắn lúc này đang bị giày xéo vậy.

Tuy đau đớn muốn hét lên để phát tiết một chút cũng không được, điều đó càng cho thấy sự bất lực và thống khổ của hắn.

Vô số mảnh ký ức lớn nhỏ đã trở lại dưới sự vùng vẫy của bản thân, Trần Thiên rốt cuộc cũng lấy lại được chính mình.

Tên của hắn không dài không ngắn chỉ đúng 2 chữ - Trần Thiên, hắn nhớ ra được rằng mình đã gần 40 tuổi.

Hắn được sinh ra và lớn lên tại một gia tộc quyền quý và giàu có bậc nhất trong nước - Trần Thị.

Năm 17 tuổi, dưới sự dẫn dắt và hỗ trợ bởi nguồn lực của cha mẹ, cũng như là họ hàng trong gia tộc. Hắn chỉ mất 20 năm mà từng bước trở thành một doanh nhân thành đạt, nắm trong tay một tập đoàn thương mại với rất nhiều công ty lớn nhỏ khác nhau.

Ước tính giá trị tập đoàn có thể lên tới cả vài chục tỷ đô, là một trong những đầu tàu kinh tế có sức ảnh hưởng khá lớn đối với đất nước.

Mà đó mới chỉ là tập đoàn và phần tài sản riêng thuộc quyền sở hữu hợp pháp của Trần Thiên. Chưa nói tới cả một đại thế lực to lớn mang tên Trần Thị đứng phía sau hắn...

Ở nước khác thì không biết thế nào, chứ đã là người Việt Nam thì đều hiểu rõ một điều rằng. Trần Thị có thể không cần dựa dẫm vào nền kinh tế nước ta, nhưng nước ta chắc chắn cần phụ thuộc vào Trần Thị.

Không phải vì Trần Thị bành trướng hay đất nước không chủ động kiềm hãm quy mô và quyền lực của bọn họ.

Trên thực tế đã có rất nhiều biện pháp được đưa ra nhằm củng cố quyền lực cho bộ máy chính phủ, đồng thời áp đặt và lấy đi rất nhiều quyền lợi vốn có của Trần Thị. Tuy nhiên như đã nói, Trần Thị không phải một người mà là một đại gia tộc cực kỳ lớn mạnh và giàu có.

Với vô số nhân tài, trải dài ở mọi tầng lớp và địa vị khác nhau trong xã hội, Trần Thị rất dễ dàng để thâu tóm huyết mạch của nền kinh tế cả nước. Quyền lực và sức ảnh hưởng cũng theo đó mà trở lên lớn mạnh một cách không thể kiểm soát.

Chính vì vậy nhà nước, hay phía chính phủ đã đi đến thỏa thuận, thay vì tiếp tục tìm cách khống chế và đàn áp sức ảnh hưởng của Trần Thị thì tại sao cả 2 bên không bắt tay?

Cứ như vậy vô số thỏa thuận ngầm giữa chính phủ và Trần Thị được thành lập, Trần Thị cũng theo đó mà ngày một lớn mạnh một cách không tưởng.

Sức ảnh hưởng đã có thể xem như đạt đến tầm châu lục rồi, sánh ngang với các tập đoàn lớn như SamSung, Tencent, Alibaba,...vv.

Dường như đây là tất cả những gì mà Trần Thiên có thể nắm được về xuất thân và hoàn cảnh của chính mình.

Còn về tình huống hiện tại rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, thì sự thật đơn giản chỉ có một.

Hắn trên cơ bản là đã chết rồi, hơn nữa là chết cực kỳ khó coi!

Không chỉ chết một cách vô cùng đau đớn và thống khổ mà còn chết một cách đầy tức tưởi cùng với uất hận.

Mặc dù không rõ lắm nhưng khả năng cao là vì Trần Thiên hắn đã giết chết một kẻ vô danh tiểu tốt.

Lý do dẫn đến cớ sự trên, cũng như là nguyên nhân chính dẫn tới cái chết này của hắn là vì bị trời phạt.

Trong lòng rốt cuộc vẫn là không thể nào nuốt trôi được sự thống hận này.

“Đcm nhà nó!”.

Dù đã là nhân vật ở xã hội thượng tầng, là nhân vật quyền quý bậc nhất và trên hết là hắn cũng sống gần nửa đời người rồi.

Tuy vậy Trần Thiên vẫn không thể kiềm chế mà chửi thề một câu tục tĩu thấp kém.

Căn nguyên của vấn đề là vì một kẻ vô danh tiểu tốt, hình như gọi là Diệp Thần, Diệp Phàm chó má gì đó hắn không nhớ rõ.

Về phần tại sao Trần Thiên lại giết kẻ này, là vì chỉ trong một thời gian vô cùng ngắn tên họ Diệp này quật khởi một cách thần tốc.

Theo điều tra của Trần Thiên, thằng họ Diệp này vốn dĩ là kẻ có thân phận thấp kém, chỉ là công dân hạng 3, hạng 4 ở bên Trung Quốc.

Nhưng trước khi tìm hiểu ra nguyên nhân thực sự thì một khối lượng lớn tài sản cá nhân và đồng thời là cả của Trần Thị.

Lần lượt không hiểu sao đều bị chuyển thành của kẻ họ Diệp này một cách hợp pháp, nhưng cũng không quá rõ ràng.

Ngay cả những kẻ trung thành nhất dưới trướng và thậm chí là người thân trong gia tộc cũng trở nên khó hiểu.

Dường như suy nghĩ và lý trí của họ trong vô thức bị chi phối vậy, rất nhiều người trong số đó giống như thể trở thành con chó ra sức ủng hộ kẻ họ Diệp kia vậy.

Có thể nói là vô cùng khoa trương và thái quá, Trần Thiên cũng phải mất không ít công sức để xử lý những hậu quả, mà tên kia đã gây ra cho bản thân cũng như gia tộc.

Trong quá trình ấy Trần Thiên không ít lần bị chính thuộc hạ thân cận lâu năm và ngay cả người thân trong gia tộc gây khó dễ.

Nhưng sau cùng hắn cũng đã tìm được ra nguyên nhân và tìm cách xử lý cho ổn thoả.

Theo thời gian, dường như sự cố gắng của hắn cũng được đền đáp, hoặc có thể nói là dưới sự tác động của Trần Thiên.

Những kẻ bị chi phối bởi tên họ Diệp cũng đã lấy được lại nhận thức và lý trí vốn có của mình.

Cứ như thể Trần Thiên hắn chính là khắc tinh của thằng họ Diệp kia vậy.

Sau khoảng 1 năm liên tục điều tra và theo dõi toàn bộ nhất cử nhất động của tên kia.

Trần Thiên rốt cuộc phát hiện một bí mật động trời rằng, tên họ Diệp kia thế nhưng là sở hữu một cái gọi là hệ thống gì gì đó.

Một thứ đáng lẽ chỉ nên tồn tại trong tiểu thuyết hay phim giả tưởng.

Trần Thiên vốn cũng đầy hoài nghi trong lòng và cho là chuyện vớ vẩn, nhưng trong cùng khoảng thời gian đó.

Thực sự đã khiến hắn không thể ngờ tới là hắn vậy mà cũng xuất hiện trường hợp tương tự với người kia.

Một cố thế lực thần bí đã chủ động tiếp cận hắn, tự xưng là phản diện vô địch hệ thống, là khắc tinh của những kẻ được gọi là thiên mệnh chi tử như thằng họ Diệp.

Chỉ là Trần Thiên sẽ chấp nhận sao?

Nói thẳng một chữ thôi, tuy hơi tục nhưng càng phản ánh lên con người Trần Thiên một cách rõ nhất.

Đéo!

Đéo bao giờ luôn, nói thế cho nó vuông.

Trần Thiên hắn sống gần nửa đời người rồi, cái gì cần trải qua cũng đã trải qua rồi.

Hắn thừa đủ thông minh để hiểu một khi bắt tay thì bản thân sẽ trở thành một con chó.

Không sai, chính là một con chó vâng lời, bảo gì làm đấy, không một chút chính kiến và tự quyết.

Cuộc đời và vận mệnh dễ dàng bị kẻ khác nắm mũi mà dẫn dắt không thể thay đổi.

Hậu quả này đơn giản là khó lòng mà tưởng tượng đi, chưa kể không có cái hệ thống phản diện kia thì Trần Thiên hắn cũng dư sức giết chết thằng họ Diệp kia.

Hắn không có ngu mà lại đi tự hạ mình thành con chó của kẻ khác giống thằng họ Diệp.

Đây cũng chính là lý do vì sao hắn bị quy tắc của phiến thiên địa này diệt trừ.

Ngũ lôi oanh xác, thần hồn đảo điên mà chết ở trong xe sau khi bắn chết thằng họ Diệp.

Tới đây hắn cũng mới nhớ ra thằng đó tên thật là Diệp Phàm, không phải Diệp Thần hay gì gì đó.

Đó là toàn bộ hắn có thể nhớ lại sau khi chết, sau khi bị trời đánh đúng 5 lần không hơn không kém.

Và hành động thiên phạt đó dường như xé rách mất một phần linh hồn của Trần Thiên. Nó khiến cho hắn cảm thấy rất khó tả, cảm giác tồn tại mà không tồn tại dù biết rằng bản thân đã chết.

Và từ sau khi chết cho đến nay, trước khi 2 mắt nặng trĩu mà rơi vào một khoảng tối rồi mất đi nhận thức cho đến thời điểm hiện tại.

Rốt cuộc thời gian đã trôi qua bao lâu, thế giới và mọi thứ đã trải qua những gì, thành thực mà nói là Trần Thiên không biết.

Hắn giờ chỉ cảm thấy vô vọng đối với tình hình của bản thân lúc này, tại sao hắn vẫn còn nhận thức.

Lẽ nào đây mới thực sự là hình phạt mà ông trời dành cho hắn sau khi phạm thượng?

Chết tiệt!

Cảm giác của hắn lúc này là một mớ hỗn độn, bao gồm rất nhiều cảm xúc đan xen với nhau một cách rối bời.

Thù hận, uất ức, chán nản, tuyệt vọng, thậm chí là cả cảm giác hối hận cũng có một chút.

Chút hối hận ấy là vì dù đã biết trước điều không may sẽ xảy ra với bản thân, nhưng vẫn cố gắng làm ra hành vi nghịch thiên, hành vi trái với trời đất.

Bởi vì trước đó, trước lúc hạ thủ với Diệp Phàm bằng một phát đạn chí mạng vào giữa trán.

Đối phương hay Diệp Phàm đã cảnh báo, khẳng định với Trần Thiên rằng một khi hắn ra tay. Kết cục bị phản sát là điều tất yếu, thậm chí còn ảnh hưởng tới toàn bộ những người bên cạnh hắn.

Tuy nhiên, với tính cách của Trần Thiên, một khi đã quyết đoán thì làm gì còn chỗ cho sự do dự, mềm yếu…

Để rồi kết cục chính là tình cảnh hiện tại, linh hồn dường như đã bị giam cầm ở nơi hư vô, mờ mịt này.

Nhưng!

Thế thì đã sao chứ?

Người giết thì cũng đã giết rồi, kẻ chết thì cũng đã chết rồi, có gì mà phải hối tiếc chứ.

Kết cục này so với việc phải đi làm con chó cho một con chó của thiên đạo thì vẫn tốt hơn nhiều.

Và quan trọng nhất là Trần Thiên hắn, một người phàm vẫn có thể tự tay giết được thiên mệnh chi tử.

Dù chỉ là con kiến hôi trong mắt thiên đạo nhưng vẫn quấy phá được kế hoạch của nó.

Đã như vậy, hà cớ gì mà hắn còn phải phiền lòng nữa chứ, đúng là hắn có hối hận một chút. Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, vì hắn còn chưa hưởng hết những khoái lạc và đãi ngộ của nhân sinh.

Một người phi phàm như hắn, cho thêm thời gian 10-20 năm nữa là có thể xưng bá trên trường quốc tế rồi.

- Hphmm! Ha ha haha hahaha…

Nghĩ về những điều đó, trong lòng Trần Thiên không khỏi cười lớn một tiếng đầy sảng khoái rồi đột ngột ngừng lại.

Tâm trí hắn đột nhiên trở lên sắc lạnh, nếu như có thể nhìn thấy sự tồn tại của hắn ngay lúc này. Người đối diện sẽ lập tức bị áp bức, sẽ run sợ vì khí thế hắn đang tạo ra.

Vốn dĩ đang tồn tại trong trạng thái không rõ ràng, dường như chỉ là một linh hồn vụn vỡ, thậm chí khó lòng để có thể nói hắn đang tồn tại.

Thế nhưng là đột nhiên, dường như tất cả sức sống và khí thế của hắn đã khiến không gian trở nên chấn động.

Một cỗ lực lượng thần bí đột nhiên xuất hiện, nó khiến sự tồn tại của hắn trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết.

Trần Thiên dưới trạng thái nửa thực nửa ảo, ánh mắt rét lạnh, khí thế bộc phát một cách đáng sợ mà ngửa cổ hét lớn.

“ĐCM nhà nó! Thiên đạo, mày chờ đó cho tao! Ngày mà Trần Thiên tao trở lại thì cũng là ngày mà mày bị huỷ diệt!”

Bạn đang đọc Thiên Địa Giáo Chủ sáng tác bởi Vickylil777
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vickylil777
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.