Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tân Thế Giới

Tiểu thuyết gốc · 2686 chữ

Thiên đạo, một khái niệm hay một tồn tại tưởng chừng chỉ có thể xuất hiện bên trong những cuốn tiểu thuyết.

Là sự hiện diện tối cao và quyền lực đối với những phương thế giới dưới quyền kiểm soát của nó.

Ấy vậy mà, bất kể có là thiên đạo đi chăng nữa, hay là toàn bộ những thứ khác, dù thấp kém hay toàn năng thì.

Chỉ cần là sinh vật sống, còn tồn tại, còn những níu kéo và ràng buộc thì chung quy là đều sợ chết cả.

Và bấy giờ Trần Thiên cũng hiểu rõ ràng vì sao, thiên đạo khi lựa chọn diệt sát hắn lại là hạ sách.

Chính là vì Trần Thiên hắn có thể trở lại trong tương lai để báo thù nó sau những gì đã diễn ra…

Tuy nhiên, theo lời kể của người kia đã nói trước đó, việc hắn có thể trở về và báo thù trong tương lai là không cao.

Tính toán đơn giản thì là cứ khoảng 1000 “Kẻ Vô Mệnh” sẵn sàng đi trên con đường này, thì chỉ còn 1-2 người là có thể toàn thây trở về.

Ngay giờ phút này đây, trước mắt Trần Thiên là một cổng không gian vô cùng kỳ dị, ở trung tâm là một lỗ đen như một đáy vực sâu đang chực chờ mà nuốt chửng hết thảy.

Xung quanh nó bao phủ một lớp mây tĩnh điện mờ ảo, khí thế tỏa ra vô cùng áp bách đối với những linh hồn phàm tục giống như Trần Thiên.

Người đàn ông trung niên kia, không giải thích thêm cho hắn bất kỳ điều gì, rằng ở đầu bên kia cánh cổng rốt cuộc có cái gì?

Điều gì hay một nơi như thế nào đang chào đón hắn ở phía sau?

Người đàn ông kia chỉ tiết lộ thêm với Trần Thiên một điều cuối cùng rằng.

Dù là ở thế giới trước kia, hay phía bên kia cánh cổng, vẫn luôn có người vô cùng quan trọng đối với hắn.

Sẵn sàng vì hắn mà trả giá rất nhiều thứ, thậm chí là cả tính mạng…

Và chỉ một vài khoảnh khắc trước khi linh hồn bị cánh cổng không gian như hố đen kia nuốt chửng.

Nhận thức của Trần Thiên bỗng chốc hiện ra bóng dáng của một người phụ nữ.

- Mẹ…

Cứ như vậy, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, mọi thứ rốt cuộc đã trải qua những gì.

Chỉ biết rằng, nhận thức của Trần Thiên đã trở nên không rõ ràng, một lần nữa hắn lại phải trải qua cảm giác ấy.

Một cảm giác rất khó để có thể diễn tả bằng lời, nó thực thực, ảo ảo giống như đang đắm chìm bên trong một cơn hôn mê sâu.

Là trạng thái nửa sống nửa chết khi linh hồn hắn bị không gian bên trong cánh cổng làm cho vặn vẹo.

Linh hồn của Trần Thiên cứ thế vất vưởng mà trôi lênh đênh mãi bên trong dòng thời gian bất tận.

Mãi cho đến khi hắn trôi đến điểm cuối của dòng thời gian bên trong cánh cổng này.

Ầm!

Một âm thanh chấn động cực lớn bỗng phát ra, khiến cho cả đường hầm không gian trở nên rung lắc dữ dội.

Một vết nứt không gian chợt xuất hiện, đồng thời hút linh hồn Trần Thiên đang mơ mơ màng màng ra bên ngoài.

Lúc bấy giờ Trần Thiên cũng đã lấy được phần nào nhận thức của bản thân, ý thức được một chút về những gì mình đã trải qua trước đó.

Nhưng để nhớ lại toàn bộ, hắn vẫn cần một quãng nghỉ ngắn để bản thân hoàn toàn tỉnh táo lại.

Khung cảnh trước mắt cứ thế chầm chậm hiện ra trong tầm nhìn của Trần Thiên.

Chỉ thấy hiện tại hắn vẫn tồn tại dưới dạng một linh hồn lảng vảng có nhận thức của chính mình.

Không gian xung quanh không rõ rốt cuộc là nơi đâu, theo suy đoán của Trần Thiên thì nơi này rất có thể là một nhà thờ, hay một tu viện gì đấy.

Lúc này, linh hồn của Trần Thiên đang lơ lửng trên cao, còn phía dưới là một đám người lạ mặt.

Tuy nhiên, đáng chú ý nhất thì chỉ có vị linh mục già, đang làm ra những hành động nào đó mà hắn không rõ.

Và những người còn lại gồm 3 vị nữ tu vẫn còn khá trẻ, ước chừng chỉ khoảng mười tám, đôi mươi là cùng.

Theo suy đoán của Trần Thiên thì, dường như giữa bọn họ đang diễn ra một buổi lễ, hay một nghi thức cầu nguyện gì đó.

Nhưng ngoại trừ tầm nhìn vẫn không bị hạn chế ra thì, các giác quan của hắn dường như đã trở nên vô dụng dưới tình huống này.

Trần Thiên chỉ có thể mặc kệ bản thân bị treo lơ lửng ở đó trong khi quan sát buổi lễ diễn ra.

Cho đến khi vị linh mục già cầu nguyện hay phát biểu gì đó xong, nghi thức chính của buổi lễ dường như đã bắt đầu.

Lúc này đây, từ một hướng khác đi tới 1 người khác, không rõ danh tính cũng như giới tính.

Chỉ thấy người này trên tay mang theo một chiếc khay nhỏ, bên trên có ba chén nước khả năng cao là được làm từ vàng ròng.

Bên trong ba chiếc chén chứa đựng những dòng nước thần thánh, nó phát ra một màu vàng quang sặc sỡ và thuần khiết.

Dường như bên trong chúng nó chứa đựng một nguồn lực lượng rất lớn lao.

Người kia thành kính dâng lên chiếc khay nhỏ cho vị linh mục già, sau đó nhanh chóng rời đi khi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Sau đó không lâu, khi linh mục già đã hoàn thành nốt phần nghi thức còn lại của nghi lễ.

Ba chén nước vàng kia lần lượt được trao tới tay 3 vị nữ tu trẻ đang quỳ gối thành kính trên mặt đất.

Cả ba người bọn họ dường như đều có chút hào hứng và phấn khích khi đón nhận chén nước vàng kim ở trong tay.

Giống như thể là bọn họ được trao cho một sứ mệnh đặc biệt, hay một nhiệm vụ cao quý vậy.

Cuối cùng dưới sự chứng kiến của toàn trường và vị linh mục già kia, ba vị nữ tu ấy đồng loạt đưa chén lên miệng.

Từng ngụm, từng ngụm mà nuốt xuống thứ chất lỏng màu hoàng kim đẹp mắt và huyền bí ấy.

Cho đến khi những giọt cuối cùng đã hòa làm một với cơ thể họ, thì cũng là lúc những sự kiện đặc biệt diễn ra ngay trong khoảnh khắc đó.

Không rõ là từ đâu mà tới, chỉ biết rằng ngay lúc này đây trên bầu trời rộng lớn đã bị hai cỗ lực lượng xuyên thấu.

Chúng nó tỏa ra một nguồn năng lượng mạnh mẽ và rực rỡ một màu hoàng kim.

Như một ngọn lửa thiêng đang bùng cháy, chứa đựng sự sống và những điều tốt đẹp đến với thế giới đầy u ám và chết chóc này.

Hai luồng sáng trực tiếp xuyên qua mọi thứ, chiếu rọi và ban phước cho 2 vị nữ tu trẻ bên phải và chính giữa.

Tuy nhiên, vị nữ tu còn lại, cũng tức là nữ tu bên trái lại không trải qua bất kỳ phải ứng gì.

Thứ duy nhất cô ta trải qua chính là nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau tới từ chính nội tâm bên trong.

Từ chỗ mong chờ và phấn khích cho đến khi hồi hộp và cảm giác tự hào dâng cao một cách mạnh mẽ.

Cho đến lúc cảm thấy ngờ vực rồi đến bàng hoàng và sững sờ một cách đầy hoài nghi với những gì đang diễn ra.

Chỉ trong ít phút ngắn ngủi ấy, vị nữ tu này dường như cảm thấy một nửa thế giới ở trong tim đã hoàn toàn sụp đổ vậy.

Cô ấy thế nhưng mà lại không được thượng đế ban phước, không được hoàn thành và tiếp nhận những gì nước thánh mang lại sau khi uống nó…

Cũng là như thế, nhưng là hai người đồng bạn lại được đón nhận sự ban phước của thượng thiên, của chúa trời cao quý.

Cô ấy vậy mà lại không nhận được gì cả?

Dù chỉ là một chút ít ỏi cũng không…

Ngoại trừ những ánh mắt ngưỡng mộ, ước ao của những người có mặt trong điện thờ dành cho hai người đồng bạn.

Số còn lại chính là ánh mắt hoài nghi cũng như phán xét dành cho cô ấy.

Tủi hổ, đau buồn và đầy thất vọng, thậm chí đến nỗi mà nước mắt suýt ứa ra vì không thể kìm nén được.

Tuy nhiên trong mắt của vị linh mục già kia thì trường hợp của cô ta cũng không phải gì đó quá hiếm gặp.

Cho nên linh mục già chỉ đưa mắt liếc xéo cô ta một cái, rồi tiến hành kiểm tra hai dấu thánh đã khắc ghi trên tay của hai vị nữ tu kia.

Tiếp đó, vẻ mặt ông ta vui mừng mà lập tức mở miệng ca ngợi và nói ra một tràng những lời hay ý đẹp.

- Thật tuyệt vời, là một trai và một gái, đúng như những gì với phía “Điện Thánh” đã sấm truyền.

- Kể từ giờ phút này trở đi, thánh hội của chúng ta lại có thêm một vị thần tử và một vị thần nữ. Mà nhà thờ của chúng ta sẽ phụ trách việc nuôi dạy và chăm sóc cho bọn họ sau này.

Và cứ như thế, trong sự hân hoan, gieo hò đầy phấn khởi của toàn bộ nhà thờ khi sắp đón chào thần tử và thần nữ.

Thì ở phía còn lại, vị nữ tu kia cũng đã dần lấy lại được bình tĩnh, đã có thể khống chế phần nào cảm xúc trong tim.

Không để cho những thứ bên ngoài chi phối bản tâm của chính cô ấy, dù cho sự thất vọng và buồn bã là điều không thể tránh khỏi.

Nhưng hiện thực vẫn là hiện thực dù cho nó có tàn khốc đi chăng nữa thì cũng phải đối diện với nó.

Nếu không bóng tối sẽ bao trùm lấy linh hồn và tâm trí, khiến ta mãi chìm đắm trong đó mà chẳng thể thoát khỏi.

Và khi tâm trí cũng như thể xác không thể chịu đựng được nữa, tìm đến một sự giải thoát cũng là lẽ tất yếu…

Vị nữ tu ấy cũng thế, cô đã chấp nhận số phận, rằng bản thân không phải là kẻ được chúa trời, thượng đế chọn lựa.

Không phải là kẻ được thượng thiên ban phước.

Đôi mắt vốn ngước lên trần của nhà thờ như một sự chất vấn nay đã cúi xuống, biểu thị rõ ràng đã chấp nhận với những gì đang diễn ra.

Mà không biết rằng, ở khoảnh khắc đó một điều kì lạ đang phát sinh ngoài sức tưởng tượng của cô ấy.

Chỉ thấy một luồng ánh sáng vàng kim vốn dĩ chiếu xuống thân thể của cô ấy đã bị ngăn chặn.

Nó đã bị chính một rào cản phát ra xung quanh linh hồn Trần Thiên ngăn cách, rồi bị triệt tiêu mà nhanh chóng biến mất.

Và sau khi quá trình đấy kết thúc, linh hồn hắn lập tức trở lên vặn vẹo, biến thành một luồng sáng trắng trong không gian.

Cả nhà thờ lập tức ngây ngốc khi ánh sáng trắng ấy xuất hiện, tuy nhỏ bé và cũng không rực rỡ như hai luồng ánh sáng màu vàng kim trước đó.

Nhưng cũng đủ đặc biệt để hấp dẫn mọi ánh nhìn trong nhà thờ, bao gồm cả vị nữ tu vốn dĩ tâm trí đã có phần thất lạc kia.

Không giống như những người khác có mặt bên trong nhà thờ này, cô ấy cảm thấy luồng sáng này ấm áp và thân thuộc đến kỳ lạ.

Giống như thể nhìn thấy… một cái gì đó… một loại cảm giác đặc biệt khó để có thể diễn tả thành lời.

Cô ấy có thể cảm nhận được một cách mạnh mẽ rằng, nguồn ánh sáng ấy là thứ thuộc về bản thân chứ không phải ai khác.

Quả thật đúng là như vậy, sau khi triệt tiêu toàn bộ ánh sáng màu vàng kim chiếu rọi xuống từ bên trên bầu trời.

Trần Thiên trong lúc đó cũng không hề cảm nhận được có thứ gì đó chiếu xuống linh hồn hắn cả.

Hắn không giống như những người khác, hắn vốn dĩ không phải là kẻ thuộc về thế giới này.

Vốn dĩ không phải là sinh mệnh bản nguyên của thế giới, cho nên việc không nhìn thấy những luồng ánh sáng vàng kim kia cũng là điều dễ hiểu.

Và mãi cho đến khi linh hồn vặn vẹo mà chuyển hoá thành một luồng sáng trắng.

Linh hồn đang lơ lửng trên không trung của hắn vô thức liếc nhìn xuống vị nữ tu kia, cùng lúc cô ấy ngước mắt lên chất vấn thượng thiên.

Trần Thiên, hắn thấy cái gì…

Một gương mặt quen thuộc đến kỳ lạ…, hắn nhớ ra rồi.

- Mẹ…

Chỉ kịp thở ra một tiếng đầy nặng trĩu rồi không kịp nói thêm gì nữa, và rồi khung cảnh nhanh chóng đổi về thực tại.

Luồng sáng trắng giờ đã bay tới trên đỉnh đầu của nữ tu ấy, nó mau chóng hóa lớn rồi nở rộ một cách đẹp mắt.

Vô số những hạt sáng như những bụi phấn với đủ mọi loại màu sắc sặc sỡ bao trùm lấy thân thể nữ tu.

Tuy cảnh tượng diễn ra nhanh chóng và không có gì đặc biệt, cũng không rực rỡ và cao quý như hai luồng sáng trắng màu vàng kim kia.

Nhưng cũng giống như chúng nó, một sinh mệnh mới thuộc về thế giới này đang từ từ mà bắt đầu hình thành.

- Cảm ơn chúa, cảm ơn thượng đế ngài đã thương xót cho con.

Vị nữ tu ấy cũng vì thế mà không ngừng cầu nguyện, trong lòng âm thầm cảm ơn rối rít với sự ban ân của thượng thiên.

Phải biết rằng một khi nữ tu hay bất kể là nam tu, đã gia nhập và trở thành người của “Điện Thánh” thì sẽ không thể kết hôn và phải sống độc thân cả đời để phụng sự chúa trời.

Tuy nhiên có một số trường hợp ngoại lệ, chính là những nữ tu được chọn để là người sinh ra thần tử và thần nữ như bọn họ.

Vẫn có thể trải qua cảm giác được làm mẹ, được trải nghiệm thiên chức của mẫu tính bản nguyên của mỗi một giống loài.

Nhưng cô ấy đâu biết rằng, Trần Thiên hay nguồn ánh sáng ấy đâu phải là do chúa trời mà cô nhắc tới ban tặng.

Nếu như để cho hắn nghe được tiếng lòng của cô ấy thì sẽ rất không vui, vì kể cả là từ kiếp trước đến giờ hắn đều không tin vào thánh thần hay ma quỷ.

Trong tiềm thức hắn luôn cho rằng, tất cả những khái niệm trên đều chỉ là một loại, hay một dạng sinh vật sống cấp cao nào đó.

Mà một khi hắn có đủ tiềm lực cũng như sức mạnh để đạt đến trình độ ấy thì hắn cũng chính là thần.

Phải biết rằng, ở kiếp trước hắn là “Kẻ Vô Mệnh”, là kẻ nằm ngoài khuôn phép và thiên luân, cũng chính là kẻ có thể nghịch thiên.

Bạn đang đọc Thiên Địa Giáo Chủ sáng tác bởi Vickylil777

Truyện Thiên Địa Giáo Chủ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vickylil777
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.