Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Pháp khí trấn môn

Tiểu thuyết gốc · 1511 chữ

Sáng hôm sau, Ưu Phàm dậy từ rất sớm. Dấu vết đánh nhau đêm qua không còn nữa. Nơi bị kiếm khí của chàng đánh trúng cũng trở lại bình thường. Chỉ có công pháp mới tu tập vẫn còn nguyên vẹn. Chàng liền đến thỉnh an sư phụ để kể lại truyện nội gián trong mon bao gồm cả việc ở Tiêu Dao thành. Vạt áo hôm qua chàng mang đến vẫn tanh nồng mùi ám khí. Hoàng Quang đạo nhân ngồi trên ghế thủ tọa ở đại đường tổng môn, trên người phủ một chiếc chăn dày nói là bị cảm lạnh. Khi nghe chuyện ông ta chỉ trả lời cho có. Giây lát thì Ưu Phàm cáo lui. Khác với mọi lần, lần này ông ta không tiễn chàng ra đến tận cửa chỉ dặn chàng không nên dời hậu sơn. Tách, Ưu Phàm quay lại, một giọt nước màu đỏ nhỏ xuống sảnh đường. Thấy chàng ngó chỗ giọt nước vừa rơi, Hoàng Quang liền lấy chân di lên để lộ một bàn tay xám ngắt. Ưu Phàm vừa định hỏi thăm thì lão quát:

- Lui xuống

Rồi lại giấu bàn tay vào chiếc chăn, vẻ mặt đau đớn khó tả. Ưu Phàm thấy vậy liền rời đi. Chàng liền quay về hậu sơn. Chàng liền đem mọi việc kể lại cho Lệ Giang. Hai người ngồi trầm ngâm một lúc lâu. Lệ Giang liền hỏi:

- Nếu ông ấy thật sự là hắc y nhân đó huynh định làm thế nào?

- Ta cũng không biết nữa.

Sơn môn Văn Khúc môn, nơi đây lê hoa nở trắng, Diêu Tử Hạc chạy vào cười nói với Tùng Phong tử:

- Sư phụ, tên tiểu tử Triều Phong này quả thật không vừa

Tùng Phong tử nhìn Diêu Tử Hạc lắc đầu:

- Con nhìn lại con đi. Còn chút tiên phong đạo cốt làm không? Mồ hôi nhễ nhại, điệu bộ hấp tấp còn ra thể thống gì nữa.

- Sư phụ, Băng Diễm tiểu sư muội đến bái thỉnh sơn môn còn tìm đích danh tiểu tử hắn.

Tùng Phong tử cười hì hì mất hẳn bộ dạng nghiêm túc. Ông nói với Diêu Tử Hạc:

- Ngươi mau đi gọi hắn rồi quay trở lại.

Lát sau, phía sau bụi cây ngoài cổng sơn môn có hai người một già một trẻ đang chờ đợi

- Sư phụ, làm vậy được không?

- Tiểu tử ngốc này yên lặng chờ đợi đi.

Triều Phong thong thả đi ra hắn chắp tay chào rồi lên tiếng:

- Sư muội, tìm ta có việc gì?

Băng Diễm đáp lễ rồi trả lời:

- Sư huynh, ta muối cùng huynh trao đổi chiêu thức một chút. Cha ta nhờ huynh chỉ điểm thêm cho ta.

- Được

Nói rồi Triều Phong lấy ngân bút và thiết thư đứng ngưng thần thủ thế. Băng Diễm lạnh lùng phóng kiếm đâm liền ba kiếm. Đường kiếm của nàng khinh linh thanh thoát rõ ràng tiến bộ không ít. Triều Phong vung ngân bút đón đỡ, nội lực khiến cây bút rung lên keng keng. Nào ngờ vừa chạm vào kiếm của Băng Diễm, thân kiếm dường như vô lực. Triều Phong vội vàng thu nội lực nhưng không kịp nữa. Cây kiếm tuột khỏi tay Băng Diễm văng ra. Nàng ôm cổ tay đứng trân trối nhìn hắn. Keng, một tiếng động nhỏ vang lên nhưng Băng Diễm đã nghe thấy. Triều Phong giật mình vội vàng cúi xuống nhặt vật vừa rơi nhưng không kịp nữa. Băng Diễm đã chụp được vật đó rồi. Cánh tay Triều Phong vẫn thuận đà đưa xuống chạm nhẹ vào tay Băng Diễm. Da thịt nàng mềm mát lạ thường. Một phút im lặng, Triều Phong rụt tay lại, một cảm giác lạ lùng chạy qua tay hắn như điện xẹt. Băng Diễm cầm vật nàng nhặt được lên xem. Một chiếc kim thoa lấp lánh, khuôn mặt nàng hơi đỏ, mái tóc mây bay lòa xòa trong gió đông. Nàng cúi đầu khẽ mỉm cười rồi hỏi Triều Phong:

- Sư huynh, vật này huynh vẫn luôn mang bên mình sao?

- Ta... ta...

Vừa lúc đó, trong bụi cây vang lên tiếng cười ha hả. Tùng Phong tử và Diêu Tử Hạc bước ra. Cả Băng Diễm và Triều Phong đều ấp úng. Tùng Phong tử vẫn giữ nụ cười trên môi nói:

- Được rồi. Để ta nói với sư huynh tác thành cho hai đứa

- Sư phụ bọn con đâu có chuyện gì.

Tùng Phong tử chỉ cười không nói. Vừa lúc đó, một đệ tử tổng môn chạy đến:

- Triều Phong sư huynh, thì ra cả Băng Diễm cũng ở đây, chưởng môn cho gọi hai người.

Diêu Tử Hạc hích vào đầu vai hắn nói:

- Đi đi.

Triều Phong và Băng Diễm đi theo tên đệ tử. Sảng đường tổng môn không một bóng người. Hoàng Quang đạo nhân đuổi tên đệ tử ra ngoài rồi đóng cửa lại. Ông ta xoay nhẹ tay vịn của chiếc bảo tọa, một cánh cửa nhỏ phía sau chiếc ghế mở ra. Hoàng Quang vẫy tay ra hiệu, ba người tiến vào trong. Đi một đoạn đường hầm phía trước bỗng rộng ra và đầy ánh sáng. Hóa ra phía sau đường hầm là một sảnh đường lớn bằng quang tinh thạch. Trên một thạch án có bày chân dung một vị đạo nhân đang ngồi tĩnh tọa. Hoàng Quang đạo nhân quỳ xuống lạy ba lạy, Triều Phong và Băng Diễm cũng lạy theo. Hoàng Quang đạo nhân đợi hai người lạy xong rồi mới nói:

- Đây là Túc Dương tử sư phụ ta. Nơi đây là Tổ đường bản phái. Triều Phong, chắc con cũng được nghe qua, môn quy bổn môn chỉ có người kế nhiệm trưởng môn mới được vào. Có nội quy như vậy bởi Tổ đường bản phái hàm chứa một bí mật.

Ông ta lại quỳ xuống lạy ba lạy nữa trước bức chân dung Túc Dương tử. Sau đó ông ta từ từ đẩy bức chân dung sang một bên. Hàn quang tỏa ra loang loáng khắp phòng, phía sau bức chân dung lộ ra một thanh trường kiếm. Thân kiếm tỏa ra ánh xanh lạnh lẽo. Hoàng Quang chỉ vào cây kiếm nói tiếp:

- Đây là Truy Nhật kiếm của sư phụ ta, nó cũng là pháp bảo nhận chủ. Ở đây không có người ngoài nên ta cho các con biết. Triều Phong nghe lệnh

Triều Phong quỳ xuống đợi lệnh. Hoàng Quang không đỡ hắn dậy, lão ta nói tiếp:

- Ta truyền cho con làm người kế vị đời thứ ba của bổn phái. Đây là mệnh lệnh không được cãi.

Rồi ông ta chỉ vào thanh kiếm nói:

- Đây là pháp khí trấn môn của bổn phái. Con là trưởng môn hãy thử nó xem.

- Sư bá, con võ công không bằng Ưu Phàm lại không dùng kiếm chi bằng chức trưởng môn này.

- Đây là mệnh lệnh của ta. Ưu Phàm tự có an bài của nó. Nó đã có cây tà binh Hắc Huyễn kia rồi. Ta chỉ muốn con gái ta không bị đè đầu cưỡi cổ.

- Cha

Băng Diễm xen vào. Triều Phong đành theo lệnh nhấc cây Truy Nhật lên. Kì lạ, cây kiếm nặng nề là thế mà vừa vặn với tay hắn. Hoàng Quang cầm tay Triều Phong và Băng Diễm đặt lên nhau. Ông ta nói tiếp:

- Ta già rồi, tương lai là của hai con. Trong môn có nội gián ta nghi ngờ chính là Ưu Phàm. Một năm nó ở ngoài đã không còn như trước nữa. Ta truyền cho con Nhật Quang thập quyết của sư phụ ta.

- Sư bá. Chuyện này nhất định không phải Ưu Phàm

- Triều Phong, lòng người hiểm ác con còn trẻ không lường được. Con hãy cùng Băng Diễm chuyên tâm luyện kiếm là được.

Phía sau sơn môn của Văn Khúc môn có một sơn cốc nhỏ, dương quang bất tận. Hoàng Quang đưa thư cho Tùng Phong tử, ông ta liền cho dựng một ngôi nhà nhỏ để Triều Phong và Băng Diễm luyện công. Hai người này trao đổi chiêu thức ngày ngày, tu vi tăng lên đáng kể. Chức thủ tọa giới luật Văn Khúc môn của của Triều Phong cũng không đảm trách nữa.

Nói về Ưu Phàm và Lệ Giang, hai người vẫn ngày ngày ở hậu sơn Cự Môn. Ba loại công pháp đã dung hòa thuần thục. Đã lâu Hoàng Quang không đến thăm hai người. Sự vụ trong môn hỏi các sư huynh đệ thì không ai nói gì cả. Ưu Phàm vô cùng nghi hoặc nhưng không tiện hỏi nữa. Chàng lo sợ kẻ địch tập kích như lần trước nên thúc bách Lệ Giang luyện công. Nàng ngộ tính khá cao nên chẳng bao lâu, công pháp cũng xuýt soát Ưu Phàm. Tuy nhiên chàng vốn được truyền thụ hơn trăm năm tu vi của Tĩnh Không nên nội lực vượt trội hơn.

Bạn đang đọc Thiên Cực Kinh sáng tác bởi DạBằng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạBằng
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.