Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại chiến Nhạc Dương

Tiểu thuyết gốc · 1790 chữ

Sáng sớm, đệ tử Cự Môn vây kín ngôi nhà trúc phía sau núi. Ưu Phàm vừa thức dậy đã thấy đám đông nhân thủ vây quanh. Chàng hỏi thì mọi người đều không hồi đáp liền quay trở vào nhà. Lệ Giang đã chứng kiến mọi chuyện. Nàng lẳng lặng thu dọn hành lý của hai người. Ưu Phàm thấy hành động của nàng nghi nghi hoặc hoặc liền lên tiếng:

- Lệ Giang muội làm gì vậy?

- Phàm ca, có lẽ phỏng đoán của chúng ta là đúng. Nơi này e là không thể ở lâu.

Rồi nàng kéo tay phải chàng đặt Hắc Huyễn lên còn nàng thì rút thanh Hồng Quang cầm lăm lăm rồi kéo chàng xông ra ngoài. Ưu Phàm chừng như còn ngái ngủ theo nàng vụt đi trong vô thức. Hai người vừa đi ra đến cửa thì một cái bóng trắng chắn ngay trước mặt. Hoàng Quang đạo nhân cầm một bội kiếm sắc bén dõng dạc nói:

- Hai tên nội gián kia, chạy đâu. Chúng đệ tử nghe lệnh, Diệp Ưu Phàm là nội gián ma tôn, bắt lại cho ta. Nếu hắn kháng cự, giết không tha.

Ưu Phàm quỳ sụp xuống đất nghẹn ngào nói:

- Sư phụ, con không phải.

Thực tâm chàng vẫn luôn tin tưởng sư phụ. Bao năm qua, ngoài Lệ Giang ra, ông ta là người đối xử với chàng tốt nhất. Chàng vốn nghĩ mọi chuyện chỉ là do hiểu lầm. Sư phụ thương chàng như vậy, chỉ cần giải thích cho ông hiểu là xong. Chàng chẳng bao giờ nghĩ đến có một ngày sư phụ muốn giết chàng. Chẳng ngờ Hoàng Quang đạo nhân chỉ lạnh lùng hô:

- Bắt lại.

Lệ Giang liền cầm Hồng Quang kiếm đứng chắn trước mặt Ưu Phàm. Nàng lạnh lùng nhìn khiến quần đệ tử không ai dám tiến lại. Nàng vốn thông minh cơ trí nên hiểu thấu tình cảnh mình lúc này. Nàng lại không ưa gì Hoàng Quang đạo nhân. Hơn nữa đã đến nước này thì nàng quyết vì Ưu Phàm mà liều mạng. Thấy quần đệ tử lùi lại nàng liền lên tiếng, thanh kiếm vẫn lăm lăm:

- Xin các vị hãy nghe ta nói một lời. Ưu Phàm không phải là nội gián. Ta có bằng chứng chứng minh ai là nội gián. Hắn là..

Hoàng Quang liền dùng bội kiếm nhanh chóng nhắm nàng mà đâm. Chiêu thức âm độc lạnh lẽo. Lão ta thấy quần đệ tử đã nhao nhao lên nếu để nàng nói tiếp thì lão không còn đất sống nên đành xuất thủ. Hai kiếm chạm nhau, bất ngờ Hoàng Quang bị đánh lùi lại mấy bước, bội kiếm cắm ngập xuống đất lút cán. Trên thân thanh Hồng Quang, khí đen ngùn ngụt. Hoàng Quang không đắc thủ trong lòng ngấm ngầm hoảng sợ nhưng thấy kiếm khí kia thì khấp khởi mừng thầm. Ông ta từ tốn bước lại đỡ Ưu Phàm dậy. Rồi quay ra nói với quần đệ tử:

- Ta trách nhầm Ưu Phàm rồi. Lệ Giang mới là nội gián trong môn. Hắc khí trên kiếm kia chẳng phải Thôn Tinh Phệ Nguyệt chú của ma tông hay sao? Ưu Phàm, còn không mau giết ả.

Ưu Phàm vừa được đỡ dậy lại quỳ sụp xuống. Chàng chỉ kịp nó hai tiếng "sư phụ" thì mắt đã đỏ hoe. Giữa Lệ Giang và sư phụ chàng không thể nào chọn lựa. Hoàng Quang làm bộ giận dữ quát lên:

- Được, ngươi không nỡ xuống tay vậy để ta.

Lệ Giang nhắm mắt chờ chết, tay kiếm nàng buông thõng. Ví thử nàng chết mà ân oán giữa sư đồ Ưu Phàm được hóa giải nàng cũng cam lòng. Nàng chờ đợi một lúc lâu vẫn không thấy Hoàng Quang ra tay liền hé mắt nhìn Ưu Phàm lần cuối. Ưu Phàm vẫn quỳ dưới đất như kẻ mất hồn. Ba mũi ám khí nhắm thẳng chàng bay tới. Lệ Giang không kịp suy nghĩ vội vung kiếm cứu viện. Hoàng Quang dường như chỉ chờ có thế. Lão lùi lại vỗ tay ba tiếng. Một cái bóng trắng lao nhanh như tia điện nhắm lưng Lệ Giang mà đánh tới. Nàng đang mải cứu viện Ưu Phàm nên không kịp thu kiếm phòng bị. Ưu Phàm thấy nàng nguy cấp như bừng tỉnh Hắc Huyễn rút ra nhưng không kịp nữa. Mắt chàng trông thấy thanh trường kiếm tỏa ra ánh xanh lạnh lẽo từ từ đâm về phía lưng nàng. Bỗng đâu một chiếc quạt giấy vụt tới đập mạnh vào thân kiếm khiến cho lực đạo giảm đi. Ưu Phàm nhân cơ hội kéo Lệ Giang lùi lại tránh xa mũi kiếm.

Hoàng Quang thấy vậy phát một múi phi tiêu nhắm ngay ngực trái của Ưu Phàm. Chàng vừa xuất chiêu chưa kịp đứng vững thì nói gì đến phòng bị. Lệ Giang đang nằm trong tay chàng thấy tình thế nguy cấp vội đưa tay bắt lấy mũi phi tiêu. Lòng bàn tay nàng bị cứa một đường nhỏ, máu chảy ra biến thành màu đen. Ưu Phàm vội phong tỏa huyệt đạo nơi cổ tay nàng. Chàng thấy Lệ Giang toàn thân vô lực dựa vào người mình. Khuôn mặt xinh đẹp của này tái mét chứng tỏ trúng độc không nhẹ. Cái bóng trắng cầm trường kiếm dưng lại. Truy Nhật lấp lánh hàn quang, người thiếu niên ấy chính là Triều Phong. Phía sau lưng Ưu Phàm, văn nhân áo lục lại xuất hiện. Ông ta nhìn Hoàng Quang cười khẩy nói:

- Đại sư huynh vẫn mạnh giỏi chứ

Hoàng Quang thất sắc hét lên:

- Huyết Dạ ma đầu, ai là sư huynh đệ với ngươi.

Người áo xanh không đếm xỉa tới lão ta nữa từ từ tiến lại gần Lệ Giang cầm mạch rồi nói:

- Ngũ sắc xà không nhẹ.

Ông ta lấy ra một viên thuốc định cho Lệ Giang uống thì bắt gặp ánh nhìn trừng trừng của Ưu Phàm. Ông ta chỉ cười chua chát nói:

- Ta không hại nó đâu.

Rồi ông ta nhét viên thuốc vào miệng Lệ Giang. Giây lát, hơi thở của nàng trở nên đều đặn, sắc mặt hồng nhuận như thường. Bỗng thấy một đệ tử Nhạc Dương mặt đầy máu tươi chạy đến ghé vào tai Hoàng Quang nói nhỏ. Mặt ông ta lập tức biến sắc:

- Được, đám ma đồ các ngươi không tới thì thôi tới thì ta một mẻ diệt gọn luôn thể.

Ưu Phàm từ nãy đến giờ vẫn đứng lạnh lùng liền quay lại bảo người áo xanh:

- Tiền bối, giúp ta trông chừng Lệ Giang

Rồi chàng đưa nàng cho ông ta. Văn nhân chỉ gật đầu đáp lại:

- Yên tâm

Một thân ảnh màu xám vọt lên, Hắc Huyễn trong tay Ưu Phàm kình lực như bài sơn đảo hải nhằm đầu Hoàng Quang bổ xuống. Lôi điện đánh xuống đùng đùng. Hoàng Quang biết không thể né tránh liền đưa trường kiếm đón đỡ. Cách, tường kiếm gãy làm đôi. Hắc Huyễn sắc bén vô cùng thuận đà cắt lìa cánh tay phải của ông ta. Thân hình Hoàng Quang bị lôi điện hất ngược lại phía sau, máu tươi tuôn ra như suối. Cảnh tượng thật khiến ai nấy rùng mình. Băng Diễm đứng trong đám đông khóc lóc thảm thương gọi cha. Chỉ thấy Ưu Phàm từ từ tiến lại dí kiếm vào cổ Hoàng Quang thét lên:

- Ai dám động đến Lệ Giang sẽ phải chết. Tuy vậy, niệm tình ta với lão từng là sư đồ nên ta tha lão một mạng. Từ nay, ta với ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt. Cút.

Hoàng Quang gượng đau đứng dậy. Băng Diễm dìu cha lùi về phía sau đám đệ tử. Đám môn đồ này run như cầy sấy. Triều Phong cầm Truy nhật bước lên. Hắn tuốt kiếm nhìn Ưu Phàm lạnh lùng nói:

- Diệp đại hiệp, xin lĩnh giáo

-Triều Phong, chúng ta có nhất thiết phải tương tàn như vậy không?

- Ngươi đã nhập ma thì ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt.

Đoạn hắn phóng kiếm nhằm ngực Ưu Phàm đâm tới. Tuy nhiên, đường kiếm đến giữa đường lại nhằm Lệ Giang chuyển hướng mà đâm. Ưu Phàm lạnh lùng quát lên:

- Khốn kiếp

Rồi Hắc Huyễn gạt phăng cây Truy Nhật hất lại. Hai người lao vào đánh nhau. Nhật Quang thập quyết tỏa ra hào quang lấp lánh. Chiêu nào của Triều Phong cũng là sát chiêu. Ưu Phàm chỉ thuận thế đón đỡ nên có phần núng thế. Đột nhiên văn sĩ áo xanh ở ngoài lên tiếng:

- Ưu Phàm, ngươi không nghĩ cho ngươi cũng nên nghĩ cho Lệ Giang chứ. Nếu ngươi mất mạng thì nó phải làm sao?

Ưu Phàm phân tâm, đường kiếm hơi chậm lại. Truy Nhật nhằm thẳng cổ họng chàng đâm tới. Ưu Phàm thấy tình thế nguy cấp vận cả mười thành công lực vào Hắc Huyễn chém mạnh vào Truy Nhật, hai kiếm chạm nhau, Ưu Phàm mượn lực lùi về phía sau. Chàng vừa thoát hiểm liền đánh rát không nghỉ. Tam nguyên quy vị và Ngự thiên hóa lôi cùng vũ động. Một vầng hắc bạch bao quấn lấy nhau. Chẳng bao lâu, những giọt hồng li ti bắn như mưa bụi. Chỉ nghe "hự" một tiếng Truy Nhật cắm ngập xuống đất, Triều Phong bị hất văng ra nằm bất động. Một tên đệ tử hắc y hớt hải chạy đến trước mặt văn sĩ lục bào thưa:

- Bẩm tông chủ, Lôi Âm tự và Tàng Thiên bảo đã đánh đến đây.

Văn sĩ áo xanh liền hất tay bảo hắn lui xuống. Đoạn ông ta quay sang nói với Ưu Phàm:

- Ưu Phàm, hôm nay vậy đủ rồi. Chúng ta đi.

Ông ta đốt một quả pháo hiệu sau đó đặt Lệ Giang lên vai chàng rồi đi trước mở đường. Ưu Phàm đi ra cổng sơn môn, tử thi nằm la liệt. Đệ tử Nhạc Dương đang đánh nhau với một đám hắc y nhân. Đám hắc y nhân cũng rút dần về phía quanh chàng. Trong đám đông, Tùng Phong tử trông thấy Lệ Giang liền phóng kiếm lao tới. Ưu Phàm liền đá một thanh kiếm ở dưới đất nhằm bức lui ông ta. Chẳng ngờ ông ta chiến đấu cả ngày tinh lực hao tổn, cây kiếm vừa chạm đã như cây cung quá đà. Ông ta sức cùng lực kiệt rơi bộp xuống đất tắt hơi mà chết. Trong lúc đó Lệ Giang vẫn ngủ say. Tiếng đánh nhau lại vọng đến từ phía xa.

Bạn đang đọc Thiên Cực Kinh sáng tác bởi DạBằng

Truyện Thiên Cực Kinh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạBằng
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.