Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện Ban Đêm

Tiểu thuyết gốc · 1021 chữ

Vẫn còn khá nhiều thời gian cho đến chiều ngày hôm sau. Tôi vì muốn tận dụng thời gian này hết mức có thể nên tôi quyết định sẽ thứ đêm để cày cấp kỹ năng của bản thân.

Tôi lao vào cọc hàng rào gần nhất, cố gắng cắn, cào, thậm chí là huých vào nó. Đương nhiên là tôi bị trận pháp phản phệ đánh bay về phía sau, nhưng mà uy lực mấy cú đẩy này cũng không mạnh, chỉ khiến tôi trầy chút xíu ngoài da mà thôi.

Hiệu quả tập luyện cũng khá là khả quan, sau 3 tiếng luyện tập hăng say tôi đã thành công tăng cấp kỹ năng cắn lên lv.2, Kỹ năng cào của tôi cũng đã sắp lên lv.2 rồi. Mỗi khi lên cấp tôi đều cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng. Răng và móng vuốt của tôi dần trở nên sắc bén và cứng rắn hơn trước nhiều. Lúc đầu tôi cắn vào cọc gỗ còn bị lực phản làm hàm răng của tôi chảy be bét máu, vài cái răng còn lung lay tý thì rụng xuống, về sau vì tấn công trong thời gian dài mà cả răng lẫn móng đều có vẻ như bị cùn đi nhiều, mất đi sự sắc bén. Tuy nhiên sau khi kỹ năng cắn lên cấp thì không chỉ vết thương ở hàm răng khỏi hẳn, mà lực phản của kết giới không làm hàm răng tôi chảy máu nữa. Tôi đoán rằng khi kỹ năng này lên lv.3 thì tôi có thể cắn thoải mái cái cọc hàng rào này mà không cảm thấy đau đớn gì nữa.

Hơn nữa tôi còn phát hiện ra một tin vui. Khi kỹ năng cắn của tôi lên cấp 2, mỗi phát cắn của tôi gây ra một vết xước rất nhỏ lên trên cọc hàng rào.

Mặc dù vết xước này vô cùng mờ đến mức phải căng mắt ra mới nhìn thấy. Nhưng nếu đợi đến khi kỹ năng của tôi lên lv càng cao hơn thì chẳng phải tôi có thể cắn gãy cọc gỗ để thoát ra ngoài hay sao?

Tôi biến niềm hi vọng này thành động lực tiếp tục cày cấp cho đến tận khuya.

Vào khoảng ba giờ đêm, tôi cuối cùng cũng tăng cấp độ của cả hai kỹ năng cắn và cào lên lv.4. Giờ tôi khá tự tin có thể phá hỏng cái cọc hàng rào trong vòng nửa tiếng tấn công liên tục. Tôi tự hỏi liệu tôi trốn thoát đi bây giờ thì liệu khi nhiệm vụ thất bại thì tôi có chết nữa hay không. Tuy nhiên sau khi suy nghĩ thì tôi lắc đầu. Nói thật là tôi không dám liều, dù giờ trốn đi có tránh được cảnh làm cày tơ bảy món cho tên Văn quản gia kia thì chưa chắc hệ thống sẽ không giết tôi vào hai ngày nữa. Tuy vậy nhưng tôi vẫn quyết định phá cái hàng rào kia, không vì cái gì khác mà là vì tôi muốn thả mẹ tôi đi.

Dù sao bà ấy cũng sinh ra và rất quan tâm đến tôi, ít nhất thì tôi cũng không muốn bà ấy thành đồ ăn của đám khốn kiếp họ Văn này.

Quyết định chủ ý, tôi bắt đầu tấn công liên tục vào hàng rào. Tôi đánh liên tục cho đến khi đánh gãy một cái cọc gỗ hàng rào, tấm màng kết giới bao bọc cả hàng rào bỗng giống như bị thủng một lỗ lớn giống như một quả bóng xì hơi. Hào quang quanh tấm màng này mờ dần rồi biến mất.

Tôi chạy đến cắn nhẹ vào tai của mẹ tôi, đánh thức bà dậy, sau đó dùng sức đẩy bà ấy ra khỏi hàng rào. Khi bà ấy muốn qua trở lại thì tôi sủa to đuổi bà ấy đi. Phải mãi đến lúc 4 giờ sáng thì bà mới chịu chạy đi, trước khi đi bà còn nhìn tôi chằm chằm như không nỡ rời đi vậy. Mặc dù cũng rất muốn bỏ trốn cùng bà ấy, nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định ở lại.

- Hi vọng ngày sau có thể gặp lại bà ấy.

Nói xong, tôi quyết định đánh một giấc, dù sao thì hôm nay tôi cũng đã rất mệt rồi.

Đúng lúc này ở một phủ đệ xa hoa cách khá xa phủ của Văn Thừa Tướng trong kinh thành vương quốc. Dù trời đang tối đen như mực nhưng một tòa lầu trong đó vẫn còn sáng đèn.

Bên trong tòa lầu có ba người, một người đàn ông trung niên đang ngồi trên bàn ghi chép, hai người còn lại một người thì bịt mặt, mặc áo đen, trên người không mang theo yêu thú đồng bạn gì như sợ bị người ta nhận ra thân phận vậy.

Người còn lại là một lão già mái tóc bạc trắng đang ở bên cạnh mài mực cho người trung niên

Hai người này đều đang chắp tay cúi đầu, chờ đợi người trung niên kia viết xong. Một lúc sau, chợt ông ta ngừng bút, nói:

- Đây là nhiệm vụ mới của các ngươi. Hoàng thượng đã tìm ra chứng cứ Văn gia thông địch phản quốc. Ngươi giao mật thư này cho Ngô Huy Tướng quân cho ta, bảo Ngô Tướng quân bí mật hồi cung, trợ giúp Hoàng thượng diệt trừ gian tặc.

- Rõ thưa Vương gia.

Sau khi nhận mật thư tên áo đen kia đột ngột bốc hơi, giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy.

Đợi một lúc sau, lão già tóc bạc chợt hỏi:

- Vương gia, chúng ta có cần bố trí ám bộ theo dõi Văn phủ, tránh cá lọt lưới hay không.

- Không cần, tránh bứt dây động rừng, mục tiêu chính của chúng ta là lão già họ Văn. Nếu để lão ta phát hiện có điều dị thường rồi trốn sang địch quốc thì sẽ rất bất lợi với nước ta.

- Vâng, lão hủ hiểu rồi.

Bạn đang đọc Thiên Cẩu sáng tác bởi Amae94
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Amae94
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.