Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1616 chữ

Tối nay, Vương Liên thấy Vương gia của hắn rất kì lạ, bình thường vào giờ này Vương gia sẽ ngồi trong phòng đọc kinh văn hoặc giải quyết văn sự, hôm nay tự nhiên lại ra trà đình ngồi ngắm hoa, cứ ngồi nhìn chằm chằm vào những hoa sen dưới bờ hồ, mà cái quan trọng trời tối như vậy thì ngắm hoa sao được nhìn cũng không rõ dưới hồ lại tối, Vương Liên cứ đứng nhìn Vương gia ngây ngốc mà suy nghĩ, Tiểu Khuyết tiến lại gần mà hắn cũng không hay. Vừa tới thì đã thấy Vương gia thì ngồi bên đình viện ngắm hoa sen trên hồ trong khi hồ thì tối, làm sao mà Vương Gia có thế thấy được hoa sen được vậy nhỉ, còn tên ngốc Vương Liên thì đứng nhìn Vương Gia chằm chằm, gương mặt cứ đờ ra ngốc nghếch, Tiểu Khuyết vỗ vai Vương Liên:

- Tên Ngốc nhà cậu, sao cậu lại đứng đây, lén lén lút lút nhìn Vương Gia vậy?

- Tiểu Khuyết, cậu làm tôi hết hồn đấy, cậu nhìn xem!. Vương Liên kéo cổ Tiểu Khuyết cùng nhìn về phía Dịch Ngạn

- Cậu thấy vương gia nhà chúng ta hôm nay kì lạ không? Bình thường vào giờ này ngài sẽ ngồi ở thư phòng để giải quyết văn sự, nhưng hôm nay lại ra trà đình ngồi ngơ ngẩn ra ngắm hoa chứ, mà trời tối như này, có thấy hoa đâu nhỉ? Cậu nói tôi nghe xem hôm nay cậu ở cùng ngài cả ngày, cậu thấy ngài có biểu hiện gì lạ không?. Vương Liên nhìn Tiểu Khuyết, cái miệng nhiều chuyện của hắn cứ giật giật lên. Tiểu Khuyết ngẫm lại:

- À hôm nay ở Thiên Nhật quán, người hành thích Vương gia là một nữ nhân đấy, trông cô ta xinh đẹp vô cùng!. Tiểu Khuyết cũng công nhận, cô gái ấy có đôi mắt rất đẹp, đôi mày phượng, da mịn màng, môi đỏ mọng trông rất kiều diễm.

- Vương gia nhà chúng ta đang ngồi tương tư về mỹ nhân sao?. Vương Liên thốt lên. Liền bị một cái vỗ vai từ đằng sau. Cả hai thuộc hạ của hắn, trò chuyện gì mà say mê quên cả phòng vệ, hắn lại gần mà vẫn không biết:

- Hai ngươi núp đây làm gì vậy? Theo dõi ta sao?.

- Dạ thuộc hạ không dám!. Cả hai hoảng hốt lên tiếng đồng thanh, rồi cuối đầu xuống

- Chúng Thuộc Hạ ra đây mời ngài vào thư phòng nghỉ ngơi, sợ gió trời sẽ làm ngài bị ảnh hưởng sức khỏe ạ!. Tiểu Khuyết vội vàng nói, che lấp đi sự hoảng hốt của mình.

- Các ngươi cũng nghỉ ngơi đi, ngày mai hai ngươi cùng ta ra pháp trường dự hành hình!. Hắn đi qua cả hai người, rồi vẫn là dáng ung dung uy nghi đó, hắn đi vào thư phòng của mình.

- Thôi ngươi đừng đoán mò nữa, ta đi ngủ trước đây!. Tiểu Khuyết cười với Vương Liên một cái rồi xoay người rời đi. Vương Liễn vân ngờ nghệch khuôn mặt ra, đi về phòng.

Sáng nay cả thành truyền tai nhau, tại pháp trường giờ ngọ hôm nay sẽ có hành hình, nghe nói người bị hành hình là phạm tội sát hại mệnh quan triều đình. Cũng như thường lệ, thường những buổi hành hình tại pháp trường luôn có nhiều người dân tò mò đến xem. Khoảng giữa pháp trường là đoạn đầu đài, các phạm nhân được đưa lên nơi đó, được đặt ở trạng thái quỳ và các đao phủ sẽ chém đầu họ ở nơi đó, đối diện đoạn đầu đài là nơi các quan chịu trách nhiệm hành hình sẽ ngồi theo dõi quá trình hành hình của phạm nhân. Ngồi chính giữa là Dịch Vương gia Dịch Ngạn, người có vị trí cao nhất tại pháp trường hôm nay, ngồi bên trái là thừa tướng Nghiêm Trừng, ngồi bên phải là Hình Bộ đại nhân. Xung quanh họ là lính canh gác, Tiểu Khuyết và Vương Liên đứng ngoài lề, luôn cảnh giác cao độ. Phạm nhân được lính mở lồng giam và đưa lên đoạn đầu đài, tên lính để phạm nhân ở trạng thái quỳ và cuối đầu. Hình Bộ đại nhân đứng dậy nhìn mặt trời, rồi tay cầm thiết lệnh giơ lên cao:

- Giờ Ngọ đã tới, đao phủ nghe lệnh, sẵn sàng hành hình!. Hình bộ đại nhân quăng thiết lệnh hành hình xuống đất. Thiết Lệnh chưa kịp rơi xuống đất thì một nhát kiếm từ đâu xuất hiện chém thiết lệnh đứt làm hai. Tên Đao Phủ đang giơ đao lên chuẩn bị chém đầu phạm nhân thì xuất hiện một hắc y nhân tung cước đạp vào bụng hắn, sau đó tên đao phủ lảo đảo ngã xuống đất. Hết thảy năm hắc y nhân từ trên trời đáp xuống, tất cả năm hắc y nhân đều vây quanh phạm nhân thành một vòng tròn

- Bảo vệ Vương gia và thừa tướng!. Tiếng hét đầu tiên sau vụ việc chấn động vừa rồi là của Vương Liên. Tất cả quân lính chia làm hai hướng, một hướng lính vây quanh ba vị quan ngồi bên kia, một hướng lính vây quanh đoạn đầu đài.

- Người này không thể chém đầu, hôm nay bọn ta nhất định phải đem người này đi!. Thương Nguyệt lên tiếng, nghe được một giọng nữ cất lên Dịch Vương ngồi trên kia, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Thương Nguyệt lúc này đang được mạn đen che kín khuôn mặt, môi Dịch Ngạn nhếch lên nụ cười nhẹ.

- Thật sự phải khiến các ngươi thất vọng rồi, người đã ở trên đoạn đầu đài của chúng ta rồi, hôm nay bổn vương nhất định phải chém hắn, ai cũng không thể đem người đi!. Dịch Ngạn mỉm cười nhẹ rồi một thân pháp bay từ chỗ hắn đang ngồi xuống đoạn đầu đài nơi các tên hắc y nhân đang bao bọc xung quanh tên phạm nhân.

- Vậy thì hôm nay, nơi pháp trường này phải nhuốm máu của chúng ta rồi!. Thương Nguyệt nói, sau đó tay vung kiếm lên, lao nhanh về phía Dịch Ngạn, tiếng đánh nhau bắt đầu vang lên đầy hỗn loạn vang lên, Viên Viên một kiếm chém đứt dây trói cho phạm nhân

- Sư Thúc, ngài còn sức không, cùng chúng con quyết sinh tử trận này nha! Hôm nay không cứu được người, chúng con nguyện chết cùng người tại nơi đây!. Viên Viên gương mặt cương quyết vì biết sư thúc của nàng sẽ mắng bọn họ ngốc

- Được, Liên Sơn chúng ta không phải là kẻ hèn nhát!. Sau đó cả hai xông lên giúp cho những người còn lại. Pháp trường hiện tại rất hỗn loạn tiếng kiếm và đao va chạm nhau tạo tiếng vang lớn, thừa tướng sợ điếng người, vội vàng cùng thuộc hạ vội bỏ chạy thoát thân.

Trên đài Thương Nguyệt đang so tài với Dịch Ngạn, một thân kiếm liên tục đánh về phía Dịch Ngạn, hắn né tất cả mà vẫn không động thủ, nhát kiếm cuối của nàng hắn vung kiếm lên đỡ, môi hắn nhẹ mỉm cười:

- Lại là tiểu mỹ nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi!

- Mỗi lần gặp nhau đều là kết cục người sống kẻ chết, ta không thích gặp người khác theo cách này!. Sau khi bị hắn đỡ được một kiếm, nàng rút kiếm lại tung thêm một chiêu kiếm lướt qua eo hắn trong gang tất.

Nhược Hợp sau khi trừ khử được đám lính thì quay qua hét to với các đồng môn

- Tất cả rút lui!. Rồi từ từ tất cả các hắc y nhân vừa đánh vừa lui, rồi lần lượt chạy đào thoát, Thương Nguyệt lùi từ từ chậm hơn các đồng môn một chút, Dịch Vương vừa thấy Thương Nguyệt chuẩn bị chạy, thì hắn tiến lên lần này không nhượng bộ nàng nữa, Thương Nguyệt liên tục đỡ những pha kiếm của Dịch Vương, nàng theo không kịp những pha kiếm của hắn, cứ lùi lùi rồi trật một chân làm nàng ngã quỵ xuống đát, kiếm của hắn lần nữa kề sát cổ nàng, nàng nhìn xung quanh không thấy các đồng môn của mình nữa thì nhẹ nhõm vì họ đã chạy thoát thành công.

- Ngươi lại lần nữa bị ta bắt được, tiểu mỹ nhân!. Hắn nhìn nàng lại cười nhẹ một cái.

- Kẻ thắng làm vua, ngươi cần gì nhiều lời, muốn giết thì cứ việc!. Nàng tức giận nhìn hắn, hắn mỉm cười nhìn nàng, tay giơ lên đánh một quyền sau gáy nàng, khiến nàng bất tỉnh. Ngã vào lòng hắn, hắn hạ tay bế nàng lên, tay gỡ mạn che mặt của nàng xuống. Dung nhan này, thật là kiều diễm, lòng hắn luôn xem nữ nhân thiên hạ là thứ rắc rối nhất trên đời, là tai họa cho các nam nhân, cũng không ngờ có ngày chính bản thân lại rước tai họa vào mình như vậy.

- Các Ngươi nghe đây! Hôm nay tất các hắc y nhân cướp pháp trường đều đã chạy thoát hết rồi, không còn ai cả! Các ngươi đã hiểu rõ lời ta chưa? Nếu có một tin nào truyền ra ngoài, sai sự thật thì đừng trách ta!.

- Tuân lệnh Vương Gia!. Tất cả binh lính đồng thanh đáp. Tay ôm Thương Nguyệt, hắn cùng Tiểu Khuyết và Vương Liên lên xe ngựa rời khỏi pháp trường hồi phủ vương gia

Bạn đang đọc Thích Khách Vương Phi sáng tác bởi Reverse
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Reverse
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.