Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1164 chữ

Vương Liên hắn theo vương gia cũng mười năm rồi chưa từng thấy trong phủ của ngài có một hình dáng nữ nhân nào, huống chi bây giờ lại có một nữ nhân mà còn nằm trên giường của ngài nữa. Có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra chỉ trong hai ngày, hắn thiệt là không thể nhanh như vậy thích nghi nỗi mà. Chuyện hôm nay gây kinh động tới hoàng thượng, một đám người dám ngang nhiên cướp pháp trường giữa rừng quân lính triều đình đông đúc, cướp mất đi tử tù mang trọng tội, thật không để triều đình vào mắt coi thường vương pháp của hoàng đế, hoàng thượng tức giận triệu Dịch Ngạn vào triều, yêu cầu hắn điều tra tung tích đám người cướp pháp trường hôm nay, phải bắt được hết tất cả đem về xử tội, dám coi thường triều đình. Hẳn là lão thừa tướng Nghiêm Trừng đã tâu với hoàng thượng về mọi chuyện đã xảy ra tại pháp trường hôm nay. Dương Ngạn đưa nữ nhân áo đen đó từ pháp trường về vừa đặt nàng xuống giường thì lập tức có ý chỉ triệu kiến mời hắn vào triều, mãi đến tối hắn mới được hồi phủ, thực sự rất mệt mỏi, hắn chợt nhớ hôm nay ở pháp trường hắn có bắt được con mèo nhỏ thích giết người, hiện tại nàng đang nằm ngủ trên giường của hắn (…đánh người ta ngất mà bảo người ta ngủ :))) liêm sỉ của anh rớt kìa…). Dịch Ngạn bước vào phủ vương gia, gương mặt muôn phần thể hiện sự mệt mỏi, hắn bước vào phòng khách, hạ nhân thấy hắn thì liền người đi pha trà, người giúp hắn cởi ra áo bào phụng khiến hắn nhẹ người đi một chút, hắn bước tới ngồi vào chiếc ghế, thở nhẹ một tiếng. Vương Liên và Tiểu Khuyết cũng bước vào theo hắn, vừa nghe tin vương gia về cả hai liền lập tức đi đến phòng khách gặp ngài.

- Nàng ấy đã tỉnh chưa?. Hắn nhìn Tiểu Khuyết nói

- Thưa vương gia cô ấy đã tỉnh rồi nhưng…! Thật là làm thuộc hạ bất ngờ cô ấy không hề náo loạn, cũng không kêu la chỉ im lặng ngồi trên giường thôi ạ!. Tiểu Khuyết tỏ vẻ bối rối nói.

- Thưa ngài, do thần được trực tiếp đánh nhau với bọn người cướp pháp trường hôm nay nên thần nhận ra được võ học của bọn họ là chiêu thức võ học của Liên Sơn giáo, dựa vào đó có thể cho rằng những người cướp pháp trường hôm nay là người của Liên Sơn giáo!. Vương Liên phân tích rất tỏ tường.

- Ta cũng nghe người của Liên Sơn giáo là người sống trung nghĩa, ta nghĩ thanh danh của Liên Sơn giáo lừng lẫy như vậy chắc không thể tự nhiên vô cớ đi giết người như thế! Sự việc án mạng của tên Huyện lệnh kia thực sự còn uẩn khúc, hôm nay hoàng thượng triệu ta vào triều là muốn ta truy bắt bọn người cướp pháp trường hôm nay, việc này ta đã có liệu tính trong người chỉ là danh tính của bọn người hôm nay chúng ta đã biết nhưng ta muốn các ngươi phải giữ bí mật này! Tiểu Khuyết ngươi đi tới huyện Không Sơn một chuyến, điều tra thêm về vụ án Huyện Lệnh bị giết hôm đó, có rất nhiều điểm tình nghi, khổng thể xử trí bậy bạ sẽ làm ra một án oan, mất một mạng người! Vương Liên người theo sát phủ Quách tướng quân xem động tĩnh của lão, có động tĩnh gì liền báo cho ta!.Hắn đưa tay lên xoa nhẹ thái dương, đôi mắt tỏ vẻ mệt mỏi

- Các ngươi lui đi, ta về cũng về phòng nghỉ ngơi!. Hắn đứng dậy chuẩn bị cất bước đi

- Ngài có cần thuộc hạ đi theo không ạ! Tuy cô ấy không náo loạn nhưng cũng có thể khiến ngài bị thương!. Tiểu Khuyết vội lên tiếng

- Ta có cách trị được nàng ấy, làm cho nàng ngoan ngoãn, các người không cần quá lo lắng, các ngươi cứ lo việc ta phân phó đi! Lui về nghỉ ngơi hết đi!. Hắn bước ra khỏi phòng khách, để lại tên thuộc hạ ngơ ngác nhìn nhau.

Nàng tỉnh dậy thì thấy mình đang ở một nơi xa lạ, kỳ thực đây là nơi đâu, vai nàng truyền tới một cảm giác đau buốt, cảm giác này làm nàng nhớ lại được việc đã xảy ra, là nàng cùng các đồng môn đi náo loạn pháp trường cứu sư bá, đồng môn của nàng an toàn rút lui, còn nàng bất cẩn bị Dịch Ngạn bắt giữ, sau đó thì có một cảm giác đau đớn giáng xuống gáy nàng làm nàng mất đi ý thức, chắc đây là phủ của Dịch Ngạn rồi. Nàng ngồi dậy, cố gắng động thân tìm lối thoát, điều khiến nàng bất ngờ là tại sao lại không thể vận công được, cả cơ thể nàng như mất đi sức lực, giống như nàng không hề có võ công vây, nàng cố gắng tập trung vận lại công lực nhưng đều không được, nàng ngồi lặng khuôn miệng bất giác mỉm cười giễu bản thân, nàng quên mất nàng đang lọt vào tay của Dịch Ngạn, người luôn nổi tiếng với phong thái làm việc cẩn thận và thâm hiểm, sao hắn có thể để nàng chạy thoát, chắc hắn đã giở trò dùng cách phong ấn nội công và võ lực của nàng. Dù gì thì đối với triều đình vụ cướp pháp trường lần này như một gáo nước lạnh hất vào mặt bọn họ, nên kết cục của cô cũng được dự đoán trước là sẽ chết. Chỉ là như vậy mà chết thì có hơi sớm, cô cũng còn trẻ còn hung thủ giết thảm sát gia đình cô cũng chưa tìm được, chết cũng có phần không cam tâm nha.

Bỗng cửa phòng được một lực đẩy vào tạo nên tiếng kêu làm Thương Nguyệt đang chìm đắm trong suy nghĩ liền bị âm thanh đó làm cho giật mình. Nàng nhìn ra cửa, một người dáng người cao bước vào, gương mặt dần lộ sau cánh cửa, chính là hắn, Dịch Ngạn Dịch Vương, thật là nàng bị gì vậy tại sao lúc nãy vừa thấy gương mặt hắn lộ ra sau cánh cửa nàng đã ngây ngôc một lúc, hắn rất đẹp trai nha, gương mặt lại lộ khí chất cao ngạo đúng chuẩn gu lạnh lùng sương gió mà các cô nương tuổi mơ mộng hay nghĩ về mẫu người tướng công tương lai. Nàng vội lấy lại bình tĩnh, gương mặt lạnh băng không thèm nhìn hắn, đôi mắt cứ nhìn xuống đất, ngồi co lại hai tay ôm lấy chân

Bạn đang đọc Thích Khách Vương Phi sáng tác bởi Reverse
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Reverse
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.