Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1068 chữ

Long Điện nơi thiên tử ngự tọa, nghỉ ngơi, bình thường nơi này không có phận sự các quan không tự ý vào làm phiền thiên tử nghỉ ngơi. Dịch Vương vốn là ngoại lệ, hắn muốn vào là vào không ai cản được. Sau khi chờ Thái giám thông báo với hoàng thượng và được hoàng thượng đồng ý, hắn bước vào với vẻ mặt uy nghiêm, cao ngạo đỉnh đạc phong thái uy hiếp khiến ai nhìn thấy cũng e dè. Lúc đó trong điện cũng có Thừa Tướng Nghiêm Trừng đang nhìn hắn bước vào, hắn cuối đầu tạ lễ với hoàng thượng:

- Hôm nay thần nghe nói, ngày mai ở pháp trường sẽ xử tử một tên tội phàm đã hành thích một viên quan huyện lệnh tại huyện Không Sơn, tại sao một vụ án ám sát mệnh quan triều đình, thần là một Vương Gia lại không được biết, xin bệ hạ cho thần biết lý do?. Hắn giọng điệu không nhanh, không chậm, nhưng ngữ khí nói rõ nếu không ra lẽ quyết không nhượng bộ.

- Ta đã được thừa tướng tâu qua, cũng là chuyện lớn nhưng ta thấy hoàng thúc những năm qua bận phụ giúp ta giải quyết công vụ quá nhiều rồi, nay nếu một việc như thế này cũng bận hoàng thúc phải lo, chẳng phải ngôi vị Thiên tử này, ta không xứng đáng ngồi nữa chăng, hay hoàng thúc cũng cảm thấy như vậy?. Thiên Tử năm nay đã 12 tuổi, vẻ ngoài cũng anh tuấn bất phàm, nhưng tuổi còn nhỏ rất dễ nghe theo xúi dục của nịnh thần, chưa biết phân biệt đúng sai được, đó là điều hắn luôn cảm thấy lo.

- Vương Gia, thật ra vụ án này, ta đã giao cho hình bộ giải quyết, cũng chỉ là việc không đến nỗi quan trọng, Vương Gia bân trăm công ngàn việc, sao thần dám làm phiền ngài, nên đã xin hoàng thượng để hình bộ lo vụ án này! Mong ngài hãy nghĩ tới hoàng thượng và thần muốn tốt cho ngài mà đừng làm khó dễ cho hoàng thượng!. Thừa tướng đứng một bên, cũng lên tiếng nói với Dịch Ngạn

- Tâu bệ hạ, thần những năm qua vì nước vì dân dù chịu một ít cực khổ có là gì đâu, sinh ra là mệnh hoàng thất việc phụ giúp phò tá thiên tử là nghĩa vụ của thần, bệ hạ cảm thấy thần lộng quyền áp chế hoàng thượng hay sao ạ! Thần vì bệ hạ còn trẻ người non dạ, nghe lời nịnh thần quyết định sợ không sáng suốt nên thời gian qua cùng người gánh vác việc quốc gia, nhưng hôm nay bệ hạ nói vậy là nghi ngờ thần bất trung với ngài hay sao?. Hắn vẫn giữ giọng nói trầm ổn, nhưng vẫn là ngữ khí kiên định và thẳn thắng

- Mong hoàng thúc không nghĩ ta có ý gì với hoàng thúc, ta chỉ muốn ngài bớt được việc và nỗi lo chỉ như vậy thôi!. Hoàng Thượng cũng bị ngữ khí của hắn áp chế đôi phần

- Vậy thần xin tạ tội vì sự đường đột hôm nay của thần, thần cảm ơn sự lo lắng của bệ hạ và Nghiêm thừa tướng!. Hắn liếc về phía thừa tướng khi nhắc đến tên của lão ta.

- Chỉ là thần mong bệ hạ phê chuẩn cho thần được dự pháp trường hành hình vào ngày mai!. Hắn cuối đầu, tôn kính nói.

- Như ý hoàng thúc đi, mời thúc thay trẫm dự pháp trường hành hình ngày mai! Ta mệt rồi, thừa tướng với hoàng thúc lui đi!. Hoàng Thượng đứng dậy, hai vị quan cuối đầu đông thanh đáp

- Chúng thần xin phép cáo lui!. Rồi cả hai nhẹ nhàng tiến ra cửa.

Hôm nay là ngày mười bốn, vào ngày này mặt trăng thường rất lung linh và đẹp nhất, thực ra khi gia đình nàng bị thảm sát, nàng cũng chỉ là cô bé 6 tuổi, có nhiều thứ nàng nhớ, nhiều thứ nàng đã quên về cha mẹ của mình, nhưng vẫn nhớ vào cái đêm gia đình nàng bị thảm sát, hôm đó cách tết trung thu một ngày, trong phủ hạ nhân treo rất nhiều lồng đèn đủ màu sắc, cha mua cho nàng một lồng đèn cá chép màu đỏ, lúc đó nàng thực sự còn nhỏ nên rất thích thứ gì có màu sặc sở, nàng còn được cha bế ra hoa viên ngắm trăng và kể cho nàng nghe chuyện về nàng Hằng Nga. Tối hôm đó, nhà nàng khắp nơi đều là một màu máu đỏ, rất nhiều người, nhiều người nằm trên vũng máu đỏ au, nàng từ đó rất ghét màu đỏ, chỉ cần thấy màu đỏ nàng sẽ rất kích động, thói quen xấu như vậy, nàng như thế nào cũng không khắc phục được.

- Tiểu Nguyệt, muội vào phòng nghỉ sớm đi, hôm nay trời có gió nhiều sẽ ảnh hưởng sức khỏe của muội!. Một cô gái từ trong phòng bước ra vỗ tay lên vai nàng.

- Dạ Viên Viên tỷ, chỉ là muôi thấy hôm nay trăng đẹp nên ra nhìn một chút!. Chiều nay, Viên Viên đã dẫn theo một số đồng môn họp mặt cùng nàng và Nhược Hợp tại khách điếm này, bàn kế cùng nhau cướp pháp trường vào ngày mai.

- Tỷ quên, muội rất thích ngắm trăng vào ngày mười bốn, tỷ thấy sở thích này của muội cũng khá phong tình đấy, mặt trăng luôn là nguồn cảm hứng dồi dào cho các thi sĩ thích làm thơ, văn mà!. Viên Viên vui vẻ ngồi xuống bên cạnh nàng

Viên sư tỷ rất yêu thương nàng, tuy nàng không còn người thân nhưng những ngày học đạo tu luyện ở Liên Sơn phái nàng được sư phụ, sư bá, sư huynh và sư tỷ yêu thương và chăm sóc, Liên Sơn là gia đình thứ 2 của nàng, sư bá của nàng bị vu oan, bị kết tội tử hình khiến cho toàn sư môn phẫn nộ, dù thế nào ngày mai cứu được sư bá mới quan trọng, nàng sẽ không lỗ mãng như hôm nay nữa, nếu có sai lầm khiến cho đồng môn bị thương nàng sao có thể tha thứ cho mình được.

Bạn đang đọc Thích Khách Vương Phi sáng tác bởi Reverse
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Reverse
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.