Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chấn kinh! Thế tử điện hạ thế mà lại

Phiên bản Dịch · 957 chữ

Chấn động! Túc Vương Thế tử Hứa Bất Lệnh, thế nhưng lại tiện tay phá được vụ án buôn lậu muối!

Nam mặc nữ lệ! Rốt cuộc thành Trường An xảy ra chuyện gì vậy chứ? Đường đường là Phiên Vương Thế Tử mà cần phải tự mình ra tay phá một vụ án hình bộ!

Rạp hát, kỹ viện nửa đêm truyền đến tiếng hét sợ hãi, hóa ra Thế tử điện hạ đang diệt ác trừ họa!

Sáng sớm hôm sau, những từ ngữ tán tụng lan truyền rộng rãi từ trong quán rượu ở Đại Nghiệp Phường.

Vụ án mạng ở phố Hậu Nhai đêm qua đã được truyền miệng với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, từng bước dẫn dắt những người có ý tốt, trọng điểm của đề tài tập trung tới việc Ngự Lâm Quân một con sâu làm rầu nồi canh, Túc Vương Thế tử bênh vực lẽ phải, nhân tiện làm giảm độ nóng của chuyện buôn muối lậu, có thể nói là một công đôi việc.

Hứa Bất Lệnh vừa mới rời giường là đã nghe hộ vệ báo cáo việc này, trong mắt hắn tràn đầy vẻ mờ mịt.

Ngày hôm qua hắn còn chưa có tiếng tăm gì, vốn đang suy nghĩ hôm nay phải đến Quốc Tử Giám làm mưa làm gió như thế nào khi bị thầy chất vấn.

Kết quả ngủ một giấc tỉnh lại, thế mà được ban tặng cho cái danh "Trường An có một Hứa Thanh Thiên, công chính nghiêm minh hết lòng vì dân”?

Hắn là Phiên Vương Thế Tử của một vị chư hầu, chạy đến dưới chân thiên tử để thực thi pháp luật. Đây là nói đương kim thiên tử mắt mù, chuyện dưới trướng mình mà cũng cần phiền tới Túc Vương xử lý sao?

Coi như có để tâm thì cũng phải quang minh chính đại chứ, len lén sau lưng, vụng trộm sai sử Lang Vệ đi điều tra là có ý gì? Cảm thấy tự mình ra mặt sẽ khiến Thiên tử kiêng kị nên mới cố gắng hết sức ẩn nấp phía sau màn mà điều hành, không cầu hư danh chỉ vì trao trả lại cho người dân Trường An một cuộc sống yên lành?

Chỉ mới mười tám tuổi mà đã có lòng có dạ, có tâm có trí như thế, thật sự là.

Đúng thật là chê hắn chết còn chưa đủ nhanh mà!

Trong lòng Hứa Bất Lệnh dâng lên một ngọn lửa không thể gọi tên. Hắn bước nhanh ra khỏi hậu trạch, lập tức đối mặt với lão Tiêu vừa mới gấp gáp trở về, hắn trầm giọng nói.

“Lão Tiêu, ngươi nhận tiền đen hay trúng mỹ nhân kế rồi? Tung cái tin quái quỷ gì vậy?”

Chiếc nón gia đinh trên đầu lão Tiêu lão nghiêng ngả, lão cầm theo gãy chống, trong mắt toàn là bất đắc dĩ.

“Tiểu Vương gia, chuyện này quả thật không thể trách ta được. Đêm qua ta phái người đi truyền tin tức suốt cả một đêm, kịch bản của người kể chuyện còn chưa viết xong nữa thì lời đồn đã bắt đầu lan truyền từ quán rượu của rạp hát rồi. Hành động gọn lẽ như vậy, chắc chắn là có quan gia trợ giúp ở sau lưng, căn bản không thể ép xuống được.”

Hứa Bất Lệnh xoa trán, hắn hơi suy tư một chút rồi nói.

“Được rồi, không cần để ý tới là được, chỉ cần không thừa nhận thì sẽ không cách nào ngồi vững trên thanh danh người tốt của ta được. Đây là ai đang cố gắng nịnh nọt ta vậy?

Lão Tiêu hơi trầm tư suy nghĩ, sau đó có chút cảm khái.

“Đoán chừng là con trai của Công Tôn Minh. Không so đo hiềm khích lúc trước mà lấy ơn báo oán, phần tâm ý này thực sự là cảm động lòng người.”

Hứa Bất Lệnh hơi sững sờ, sau đó hắn nghiến răng nghiến lợi.

Quả thật ta vô cùng cảm động. Cũng sắp chết toi luôn rồi!

Dư luận đã hình thành, hắn cũng không thể chạy ra ngoài giải thích rằng "ta không có trừ gian diệt ác, ta là đang ỷ thế ép người", đồ đần cũng không thể nào làm ra chuyện này được.

Vào lúc này, hắn cũng chỉ có thể xử lý tạm một chút trước rồi sẽ ra ngoài đi đến Quốc Tử Giám.

Lão Tiêu đi theo sau hắn, lão mở miệng nói.

“Đúng rồi, tin tức đã truyền tới tai Lục phu nhân rồi, nàng bảo ngươi qua đó gặp nàng.”

Lục phu nhân gọi Hứa Bất Lệnh qua, tất nhiên là hỏi thăm chuyện Hứa Bất Lệnh giả vờ bày ra bộ dạng thiếu gia ăn chơi, nhưng sao lại đột nhiên lại biến thành Hứa Thanh Thiên hiểu rõ mọi việc rồi.

Quan trọng là tin tức buôn muối lậu này thật đúng theo kế hoạch của lão Tiêu, lão lên kế hoạch cố ý thả ra nhằm mua chuộc Chúc Mãn Chi, mà Lục phu nhân lại không cho phép Hứa Bất Lệnh tự mình làm vậy. Chuyến đi này, không dạy dỗ hai ngày chắc chắn sẽ không trở về được.

Hứa Bất Lệnh suy tư một chút, cuối cùng cũng chỉ có thể giơ tay lên mà nói.

“Giải thích với dì Lục một chút đi, cứ nói là tối hôm ta thật sự uống say rồi nên mới giết người. Nguyệt khảo… tới gần rồi, bài vở rất nhiều, mấy ngày nữa lại đi thăm nàng sau.

(nguyệt khảo - cuộc thi hàng tháng.)

Lão Tiêu nhận lệnh rời đi.

Bạn đang đọc Thế Tử Rất Hung của Quan Quan Công Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.