Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chấn kinh! Thế tử điện hạ thế mà lại (2)

Phiên bản Dịch · 1049 chữ

Keng

Keng.

Tiếng chuông lanh lảnh vang lên khắp xung quanh, ánh nắng nhen nhóm ở phía Đông, thành Trường An nguy nga tráng lệ, trong gió rét mà vẫn từ từ mở rộng, tựa như một bức họa cuốn vậy, cao ốc san sát nhau, tựa như ảo mộng.

Tuấn mã dựng vó ngựa trước bảng hiệu Quốc Tử Giám, Hứa Bất Lệnh tung người nhảy xuống ngựa, sau đó sải bước vào đại môn của Quốc Tử Giám.

Dọc qua hành lang của tòa nhà, nội lâu của Quốc Tử Giám luôn theo san sát, tiếng đọc sách vang lên lanh lảnh.

Con cháu Hoàng thất, Phiên Vương, môn phiệt, tướng lĩnh đều đang tìm hiểu và tòi học hỏi ở Quốc Tử Giám, thế lực đằng sau vô cùng phức tạp. Hứa Bất Lệnh cũng không muốn dây dưa quá nhiều với mấy người này. Một năm nay, phần lớn thời gian hắn đều độc lai độc vãng, phân rõ giới hạn cùng với đám người kia.

Đám đệ tử theo học tại Quốc Tử Giám tất nhiên đều đã nghe được những chuyện xảy ra ở Đại Nghiệp Phường. Sau khi nhìn thấy Hứa Bất Lệnh tới đây, trên đường trải dài đá xanh có không ít đệ tử lộ ra vẻ mặt kính nể, chắp tay cung kính với hắn.

“Hứa thế tử không hổ là tướng môn hổ tử, khống chế đám Ngự Lâm quân phách lối kia.”

“Cương trực công chính, chấp hành pháp luật, theo lẽ công bằng, quả thật đúng là hình mẫu của chúng ta.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Hứa Bất Lệnh muốn giải thích vài câu, thế nhưng lại cảm giác thân phận không thích hợp cho lắm, vậy nên hắn chỉ có thể làm như không nhìn thấy, đi thẳng vào học xá tên là "Văn Khúc Uyển"

Đệ tử ở Quốc Tử Giám, nói là giữa các môn sinh của thiên tử sẽ không phân địa vị cao thấp, trên thực tế thì Hứa Bất Lệnh không thể nào ngồi cùng một chỗ với đám đệ tử hàn môn đọc sách được. Lúc này học xá Văn Khúc Uyển được đặc biệt chuẩn bị cho các vị hoàng tử cùng với con cháu môn phiệt, người bên trong cũng không nhiều, thế nhưng lại chiếm diện tích to lớn lạ thường.

Lúc sáng sớm, dựa theo canh giờ phải đến trường.

Văn Khúc Uyển to lớn nằm chính giữa học xá, bốn phía xung quanh đều được treo mành trúc thông thấu, hai mươi chiếc bàn nhỏ được bày ra, mười mấy vị vương công quý tử mặc y phục hoa mỹ ở bên trong, phần lớn đều mệt mỏi đến muốn díp cả mắt, người thật sự ôm sách đọc cũng chỉ có mấy vị tiểu thư quan gia mà thôi.

Những người dạy học ở học xá cũng không phải là phu tử, mà là Tùng Ngọc Phù, con gái của Đại Tế Tửu.

Đại Tế Tửu Tùng Bách Thanh là một vị văn nhân cổ hủ, tuổi tác đã cao, không quá ưa thích đám "nhị thế tổ" như Hứa Bất Lệnh này, cũng rất ít khi tới đây dạy học, phần lớn đều để cho con gái của lão ta tới làm bộ làm dáng, dù sao thì cũng chẳng có ai nghe cả.

Hứa Bất Lệnh tiến vào học xá, liếc mắt đã thấy một vị quý công tử đang ngồi nghiêm chỉnh, tay ôm sách thánh hiền, nhưng con mắt lại lén liếc nhìn dáng người của Tùng Ngọc Phù, ánh mắt vô cùng ô uế.

Năm nay Tùng Ngọc Phù mười bảy tuổi, khí chất yêu kiều, tóc dài đến eo, cũng được xem như là một mỹ nhân.

Những người ngồi ở đây đều là Thiên Kim Chi Tử, lúc bình thường chắc chắn sẽ không nhìn lung tung, thế nhưng ở bên trong học xá không có chút thú vị gì này, thứ có thể nhìn được cũng chỉ có nữ phu tử đang nghiêm túc đọc kinh Thi và kinh Thư kia thôi. Ừ, cứ coi như là học sinh xấu đang liếc trộm cô giáo đi.

Hứa Bất Lệnh đang rất phiền muộn vì chuyện buổi sáng, bây giờ lại nhìn thấy cảnh này cũng chỉ hơi híp mắt lại.

Người ta thường nói "mất bò mới lo làm chuồng vẫn chưa muộn".

Bây giờ mà không tìm cơ hội gây họa, chờ Lục phu nhân đuổi tới là không cách nào ăn nói được nữa.

Hứa Bất Lệnh suy tư trong chốc lát, sau đó đi tới trước kệ sách, ngang nhiên vung một đấm về phía cái tên đang nhìn trộm người khác kia.

“A!”

Mùa đông năm Chiêu Hồng thứ mười, một tiếng hét thảm vang lên ở học xá của Quốc Tử Giám.

Trong học xá Văn Khúc Uyển, Tùng Ngọc Phù cầm thước, thấp thỏm lo âu nhẹ nhàng giậm chân, ý muốn ngăn cản Hứa Bất Lệnh hung ác lại.

“Đừng đánh nữa! Dừng tay!”

Trung tâm học xá, cháu của Thái hậu đương triều, Tiêu Đình, con trai trưởng của Tiêu thị ở Hoài Nam nằm trên mặt đất ôm trán la hét thảm thiết, còn có chút ngỡ ngàng.

“A… Hứa Bất Lệnh, ngươi đánh ta làm gì! Ta chọc giận gì ngươi! A…”

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng.

Hứa Bất Lệnh ngồi xổm trên mặt đất, kéo cánh tay Tiêu Đình ra, nắm tay giống như mưa rơi xuống mặt, bộ dáng cực kỳ tàn nhẫn.

Tùng Ngọc Phù ở dưới nổi cáu, cả người run rẩy, cầm thước lại không dám đánh, muốn chạy đến giữ chặt Hứa Bất Lệnh đang hành hung người ta lại, nhưng bị một tiểu thư quan gia chặn lại, nhẹ giọng khuyên giải an ủi.

“Đừng đi qua, có thể Hứa thế tử uống say, cẩn thận đánh cả ngươi.”

Tùng Ngọc Phù do dự, trong mắt lộ ra vài phần lo lắng, chạy khỏi học xá, trông như muốn đi gọi người.

Tiêu Đình trúng vài quả đấm, mặt mũi bầm dập, trong mắt mang theo căm uất khó tỏ.

“Ta chính là con trai trưởng của Tiêu thị. A... Cháu của Thái hậu đương triều… A!”

Bạn đang đọc Thế Tử Rất Hung của Quan Quan Công Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.