Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ương ngạnh thất bại 2

Phiên bản Dịch · 1181 chữ

Hoàng Đế chắc chắn sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà làm gì hắn, thế nhưng vì để trấn an Ngự Sử ngôn quan, vậy việc xử phạt cấm túc hắn nửa tháng là điều không thể tránh khỏi được.

Vừa nghĩ đến có thể thanh tịnh mười ngày nửa tháng, Hứa Bất Lệnh thở phào nhẹ nhõm, cầm bình rượu hồ lô lên uống một ngụm.

“Chuyện của Chúc Mãn Chi cứ để từ từ thôi. Hôm nay ra ngoài quậy tưng bừng một trận, giải quyết ổn thỏa một phần, tránh cho dì Lục lại thúc giục ta ra ngoài gây họa nữa. Ừm… đi mời bọn người kể chuyện tới đây, trắng trợn tuyên dương chuyện hôm nay ta hành hung người ta giữa đường, cắt câu lấy nghĩa, tốt nhất là khoa trương thêm một chút, ví dụ như là, Chấn động! Thế tử của Túc Vương thế mà lại làm ra loại chuyện này ngay trên đường, nam mặc nữ lệ*… rốt cuộc thành Trường An xảy ra chuyện gì vậy chứ, rạp hát, kỹ viện nửa đêm truyền đến tiếng hét sợ hãi, hóa ra là do Thế tử điện hạ.”

(* 男默女泪 - đây là một thuật ngữ mạng lưu hành rộng rãi trên internet vào những năm 2010, ban đầu thường được dùng làm tiêu đề cho những câu chuyện tình cảm, sau dần dần được mở rộng ra. Ý chỉ khi gặp chuyện người đàn ông sẽ lựa chọn im lặng, còn người phụ nữ lại rơi nước mắt.)

Cái gọi là giấu dốt tự hủy hoại, nói trắng ra chính là bôi xấu thanh danh của chính mình, dùng "kiến thức thiển cận, hình tượng bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa" để gặp người khác. Để làm chút chuyện đó cũng không khó chút nào, hiếm khi làm cho người ta tin tưởng, khiến vị ở bên trong hoàng cung tín nhiệm.

Mà lão Tiêu nghe Hứa Bất Lệnh miệng lưỡi lưu loát giảng giải, lão liên tục gật đầu, giơ ngón tay cái.

“Thế tử điện hạ quả nhiên là người suy nghĩ cẩn thận, nếu lan truyền mấy tin tức vô căn cứ này, thì qua mấy ngày nữa chắc chắn sẽ rước lấy sự phẫn nộ của dân chúng… Lục phu nhân cũng sẽ rất vui mừng.”

“Đó là đương nhiên.”

Trong lúc nói chuyện, chủ tớ hai người càng đi càng xa.

Mà ở một nơi khác, bên trong một gian phòng của một Y quán ở Đại Nghiệp Phường, Công Tôn Lộc nằm trên giường bệnh, gương mặt gần như sưng thành đầu heo, hắn gian nan mở miệng.

“Cha, chuyện hôm nay phải làm sao bây giờ?”

Sắc mặt của Công Tôn Minh âm trầm, hắn chắp hai tay ra sau lưng, đi qua đi lại suốt không thôi.

“Phúc Mãn Lâu là sản nghiệp của Chu Mãn Long ở phố Hổ Đài, Chu Mãn Long vẫn luôn hiếu kính với cha mình, vốn phải quan tâm thêm một chút. Nhưng hôm nay hai tên đồ đệ của hắn đã bị giết chết rồi, cửa hàng cũng bị tịch thu, đấy là do không khéo đụng phải Thế tử của Túc Vương, chỉ có thể trách hắn không may mắn mà thôi, chẳng thể trách chúng ta được.”

Công Tôn Lộc nhẹ nhàng gật đầu.

“Chuyện muối lậu đã làm liên lụy quá nhiều rồi. Hôm nay Lang Vệ của Tập Trinh Ty cũng có mặt, nếu như cứ cưỡng ép đè nó xuống, tất nhiên sẽ bị đám chó dại Tập Trinh Ty này cắn một phát ngay, phải khai báo thế nào đây?”

“Còn có thể khai báo thế nào nữa, bỏ xe giữ tướng thôi.”

Công Tôn Minh chắp hai tay ra sau lưng, hắn dừng bước, than khẽ.

“Chuyển lời cho Chu Mãn Long, bảo hắn cầm mấy cái đầu ra gánh tội thay, ngày mai dẫn người đi bắt gọn, chuyện này coi như bỏ qua.”

Công Tôn Lộc gật đầu, sau đó lại khẽ hừ một tiếng.

“Nếu không trùng hợp đụng phải Hứa Bất Lệnh, sao lại không ép xuống được cơ chứ. Đường đường là Phiên Vương Thế Tử, thế mà trong mắt lại không có chút kỷ cương nào, giết người ngay giữa đường, lại còn giết cận vệ Ngự Lâm Quân đang trên đường làm nhiệm vụ nữa. Nếu như cha không thừa cơ vạch tội hắn, vậy thì thực sự khó mà giải mối hận trong lòng ta.”

Công Tôn Minh nhướng mày.

“Ngươi hận thì có làm được cái gì không? Có thể cắn Hứa Bất Lệnh một cái được à? Làm quan ở kinh thành, có ai mà chưa từng bị con cháu của Vương hầu giày vò một trận? Nếu cứ có suy nghĩ như ngươi, không chừng đến một ngày nào đó sẽ bị người ta làm thịt ngay trên đường.”

Công Tôn Lộc nghe thấy lời này thì đã hiểu vì sao bỗng nhiên hắn phải ăn mấy cái bạt tai liền, hắn có hơi bực mình.

“Hứa Bất Lệnh trùng hợp đụng phải Lang Vệ đang phá án, ra tay tương trợ cũng không có gì đáng trách, nhưng giấu diếm thân phận rồi mượn cơ hội giết người cũng là sự thật, bẩm báo chi tiết cũng đủ khiến hắn uống một bình rồi, còn có thể bao che giúp hắn nữa sao?”

Công Tôn Minh nhíu mày dừng bước, hắn suy tư trong chốc lát.

“Người làm quan, không thể tính toán chi li được mất trong vội vàng được. Nếu cha bẩm báo chi tiết, quá lắm chỉ có thể làm cho Hứa Bất Lệnh bị cấm túc mấy ngày, thế nhưng hai bên lại kết thù với nhau. Hứa Bất Lệnh là con trai độc nhất của Túc Vương, tất nhiên sau này sẽ kế thừa vương vị, có giữ hương hỏa còn ở lại đây, trong tương lai cũng sẽ có lúc dùng tới.”

“Ý của cha là?”

“Ừ. Cứ nói Phúc Mãn Lâu buôn bán muối lậu, là Hứa thế tử đi dạo trùng hợp nhìn thấy, sau đó mật báo tin tức cho Tập Trinh Ty, vốn không muốn ra mặt, thế như không biết làm sao mà Lang Vệ làm việc bất lợi còn bị người ta làm khó dễ, thế nên mới không thể không hiện thân giải vây cho Lang Vệ.”

“Hả? Đây là… Nếu như vậy không phải công lao phá được vụ án buôn lậu muối sẽ rơi vào tay Hứa Bất Lệnh rồi sao? Lỡ đâu Hứa Bất Lệnh không chịu thừa nhận…”

Công Tôn Minh nhướng mày, gương mặt hắn hiện lên vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Cái danh làm chuyện tốt ở Trường An thế này, chắc chắn Hứa thế tử sẽ không thừa nhận. Đây gọi là khiêm tốn! Tất nhiên trong lòng hắn cũng sẽ có ấn tượng tốt với cha. Làm quan ở kinh thành phải mở to mắt mà nhìn.”

Kết quả là…

Bạn đang đọc Thế Tử Rất Hung của Quan Quan Công Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.