Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơ Duyên Và Chọn Lựa

Tiểu thuyết gốc · 1740 chữ

Quân nghe vậy kinh ngạc hỏi:

- Vậy ngươi gọi nó cho ta làm gì. Nếu không thể đột phá tiếp, ta cũng chỉ có tuổi thọ trăm năm. Ăn xong gấp đôi lên, cũng là hai trăm năm. Cuộc sống phàm nhân, hai trăm năm là quá dài. Ta không muốn.

Thiên Thư hừ lạnh một cái, giọng miệt thi nói:

- Ngu ngốc. Gấp đôi tuổi thọ là đối với một vị thần. Còn ngươi là phàm nhân. Ăn trực tiếp không bạo thể mà chết mới là lạ.

Quân giọng nghi vấn:

- Vậy ý ngươi là gì. Nói thẳng ra luôn đi, đừng úp úp mở nữa.

Thiên Thư thong thả nói:

- Tuy nhiên ăn trực tiếp thì không được, nhưng có thể luyện hóa vào trong cơ thể.

-Nó sẽ như cộng cho ngươi thêm một ngàn cái mạng vậy. Đối với vết thương không phải chí mạng, sẽ đuọc chữa trị nhanh chóng mà không để lại sẹo.

- Nhưng ngươi lúc ấy cũng như một bất tử thần dược rồi. Không cẩn thận bị người phát hiện. Kết cục của ngươi không cần ta nói, ngươi cũng biết a.... hi hi.

Nghe vậy, Quân lạnh hết cả người. Nghĩ đến cảnh mình không khác gì Đường Tăng đi đâu cũng bị yêu quái đòi ăn thịt.

Nhưng nếu nghĩ lại, diệu dụng nó mang đến cũng vô cùng mê người. Cắn răng, hắn giọng cương quyết nói:

- Được. Ta chơi. Đến đi. Giúp ta luyện hóa nó.

Thiên Thư giọng hưng phấn nói:

- Phải thế chứ. Ký chủ của ta, không thể hèn nhát được. Nhắm mắt lại, cảm nhận biến đổi trong cơ thể, còn lại để bổn Thiên Thư lo.

Trở ra bên ngoài, mọi người không biết bên trong xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy Quân đang ngồi xếp bằng trước Tàng Bảo môn bỗng quanh thân thể, từng luồn khí lưu chuyển động quanh hắn như một cơn lốc nhỏ. Lấy hắn làm trung tâm nhanh chóng khuếch trương ra xung quanh.

Một tiếng trầm đục vang lên, như có cái gì vỡ ra, như có cái gì được kết nối. Cơ thể Quân bộc phát ra khí của thức tỉnh tầng 1.

Từ trên trời cao, dị tượng hiển hiện mây đen kéo đến đây dày đặc chi chít. Từng cột sét to như bắp chân màu đen mà quấn quanh sắc tím mang theo khí tức hủy giệt nồng nặc.

Tia đầu tiên đánh xuống người hắn, rồi liên tiếp từng tia, từng tia hạ xuống không ngừng.

Thiên Linh thấy vậy, đôi mắt to tròn của nàng lại ngập nước, chạy đến bên cạnh lão tổ cầu cứu:

- Lão tổ tông, mau cứu Quân ca ca đi. Đừng để thiên lôi đánh huynh ấy chết mà.... hức hức.

Lão tổ túm lấy tay nàng, lắc đầu:

- Đây là cơ duyên cũng như thử thách với hắn. Hắn đang đột phá thức tỉnh cảnh, nhưng thiên địa không cho. Hạ xuống lôi phạt, tiêu giệt kẻ dám nghịch thiên.

Ánh mắt lão lại nhìn chăm chú về phía Quân nói lẩm bẩm:

- Đến tột cùng ngươi nhận được thứ gì có thể giúp ngươi nghịch lại thiên địa, cưỡng ép đột phá đây.

Quân lúc này linh hồn vẫn ở trong Thần Tàng, chưa biết chuyện xảy ra bên ngoài. Linh hồn hắn đang được bao quanh bởi một lớp ánh sáng màu lục diệp tràn đầy sinh cơ. Từng vết, từng vết tổn thương linh hồn lúc xuyên không đang được tu bổ hoàn hảo.

Khi sinh mệnh chỉ nguyên bị luyện hóa sạch sẽ, sức mạnh linh hồn hắn tăng lên một tầng cao đáng kể.

Giọ âang Thiên Thư lại vang lên:

- Đã đến lúc quay lại thể xác rồi.

Dứt lời, một tầng hào quang bao bọc lấy hắn, hút hắn vào một vòng xoáy vô định.

Lúc này bên ngoài mây giống, sấm chớp đã tản đi. Chỉ còn lại những cơn gió lạnh, hạt mưa mỏng manh bay theo gió.

Trước Tàng bảo môn, cơ thể Quân sau khi thiên phạt kết thúc vẫn nằm im không hề động đậy. Cơ thể rách nát, nhiều chỗ còn nhìn thấy tận xương cháy đen đang không ngừng bốc khói.

Thiên Linh vùng khỏi tay lão tổ, lao nhanh đến bên Quân, ôm nấy hắn khóc nức nở:

- Không, ca ca... đừng chết. Hu... hu.

Nguyễn Duy khuôn mặt lo lắng đi đến bên cạnh Thiên Linh, ngồi xuống kiểm tra thân thể Quân. Chợt lão biến sắc nói:

- Cơ thể còn sinh cơ, nhưng rất mỏng manh. Không có dấu hiệu của linh hồn. Có cứu, cũng là người thực vật mà thôi.

Dị biến phát sinh, dẫn hồn châu vốn đang bay lơ lửng trên đầu hắn bị thiên phát đánh bay đi đâu giờ quay trở lại phía trên hắn.

Từ trong Tàng Bảo môn, một đoàn sáng màu lục diệp bay ra. Không khí xung quanh bị khí của đoàn sáng ảnh hưởng.

Những nơi nó bay qua từng cây cỏ xanh non phá đá mà lên toát ra sức sống mãnh liệt.

Nguyễn gia gia chủ ánh mắt kinh ngạc hô:

- Đó là cái gì. Sức sống thật mãnh liệt.

Nguyễn Lão tổ ánh mắt lóe lên một cái rồi thôi. Nguyễn Duy ánh mắt phức tạp hết nhìn đoàn sáng rồi nhìn sang thân thể cháy đen của Quân. Cả hai đều ăn ý lùi lại ra xa. Nguyễn Duy không quên kéo theo Thiên Linh lùi lại.

Khi đoàn sáng đến bên người Quân, dẫn hồn châu vang lên một tiếng thanh thúy, vỡ nát. Đoàn sáng chui vào cơ thể cháy đen kia.

Sinh mệnh chi lực mãnh liệt bộc phá. Từng luồng sáng lục diệp như những sợi tơ vươn lấy vết thương trên cơ thể hắn, giúp hắn mau chóng lành vết thương.

Qua một lát, mí mắt Quân giật giật, hắn ta tỉnh lại, trong sự ngỡ ngàng của mọi người hắn ta đứng dậy hoạt động thân thể.

Từng lớp, từng lớp than cốc bóc ra để lộ ra nàn da trắng bóng, mịn màng bên trong.

Bất ngờ 1 tiếng hét thất thanh vang lên khiến mọi người đều quay lại nhìn. Thiên Linh 2 tay bụm lấy khuôn mặt đỏ bừng:

- A...a... ca ca. Ngươi biến thái a. Mau mặc quần áo vào.

Quân hắn ta ngớ người. Một làn gió lạnh còn sót lại sau cơn mưa. Hăn ra rùng mình một cái, cúi đầu xuống nhìn. Thấy thân thể lõa lồ của mình. Hắn ta bình tĩnh từ không gian giới chỉ lấy ra bộ quần áo khác mặc ngay tại chỗ.

Tất cả xong xuôi. Hắn ta đi đến bên lão tổ. Khom người nói:

- Lão tổ tông. Con có thể xin người một việc được không.

Nguyễn lão tổ híp đôi mắt già lua lại, hứng thú hỏi:

- Hở... ngươi muốn xin điều gì.

Quân đứng thẳng người lên. Nhìn mọi người xung quanh, hơi dừng lại ở trên người Nguyễn Duy một chút rồi nói:

- Lão tổ, con muốn ra ngoài lịch lãm, không muốn đi theo ý chí của gia tộc nữa.

Tất cả mọi người trong đại điện đều biến sắc. Nguyễn Phụng nói:

- Quân, sao cháu lại có suy nghĩ ấy được. Cháu còn nhỏ, chưa thể đủ tuổi tự quyết định được.

Nguyễn Thinh cũng đứng ra nói:

- Ra ngoài, tu luyện tài nguyên con phải tự kiếm. Con từ nhỏ trong gia tộc không biết bên ngoài tai nguyên tu luyện khan hiếm và nguy hiểm như nào đâu.

- Bên ngoài những tán tu kia, sứt đầu mẻ trán để tranh dành vào 1 thế lực. Ngươi công tử 1 gia tộc lớn, lại không tận dụng cơ hội. Xin tự lập cánh sinh. Không hiểu lổi trong đầu ngươi nghĩ gì. Haizzzz

Nguyễn lão tổ không nêu ý kiến, chỉ cúi xuống nhìn hắn, thở dài một hơi hỏi:

- Ngươi chắc chắn chứ. Khi ra ngoài gia tộc, ngươi sẽ phải tự kiếm tài nguyên tu luyện. Không liên quan đến sinh mạng, không được cầu cứu gia tộc. Ngươi chấp nhận?

Quân không hề đắn đo liền gật đầu đồng ý. Có Thiên Thư bên cạnh, việc kiếm tài nguyên tu luyện không phải việc khó.

Người chỉ điểm tu luyện thì lại càng không cần. Có điều công pháp và vũ khí tu luyện hơi khó. Vì hắn từng hỏi qua mượn Thiên Thư vài bộ công pháp đỉnh cấp để tu luyện.

Đáng tiếc vì cài gì đó pháp tắc thiên địa chó má mà Thiên Thư có cũng không cho được. Nàng lúc ấy còn trích một câu nói của vị thầy Huấn vĩ đại:

- Có làm thì mới có ăn, không làm mà muốn có ăn, thì ăn đầu beep ăn beep.

Nhưng nói chung là không sao. Mọi chuyện hắn từ từ lo được cả.

Thấy hắn quyết ý như vậy. Không ai lên tiếng ngăn cản nữa. Chỉ có Nguyễn Duy nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi.

Nguyễn lão tổ thì không dài dòng gì, gật đầu từ không gian giới chỉ lấy gia một tấm lệnh bài, nói:

- Đây là lệnh bài đặc biệt có thể giúp con từ các doanh trại của gia tộc lấy đi một tiểu đội.

-Theo ta, con nên đến chỗ lão Thần Phong doanh lấy tiểu đội 1 đi. Dù gì con cũng là đại công tử gia tộc. Ra ngoài không để người ta bắt nạt được.

Quân nhận lấy lệnh bài. Khóe mắt liếc nhìn qua gia chủ. Thấy khuôn mặt nhịn đau của lão, hắn ta đã biết tiểu đội 1 của Thần Phong doanh là hàng tốt, hàng hiếm rồi.

Vốn ôm tâm lý ra ngoài lịch lãm với hai bàn tay trắng. Không ngờ lại được lão tổ tông tặng cho mấy tên tiểu đệ đi sai vặt. Đúng là vừa hợp ý 1 kẻ lười như hắn. Mặc dù không biết lão tổ sắp người cho hắn thật sự là bảo kê hắn hay là giám sát hắn nữa đây. Thôi mặc kệ. Từ từ quan sát tình hình.

Nghĩ thông suốt, hắn ta nhanh chóng thu lệnh bài vào không gian giới chỉ, hí hửng đi về chỗ cũ của mình đợi lễ điển kết thúc.

Bạn đang đọc Thế giới và Em sáng tác bởi anhquandzhale
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhquandzhale
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.