Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thủ Hộ và Bất Chấp

Tiểu thuyết gốc · 2000 chữ

Thiên Linh khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì hưng phấn, đạp nhẹ chân xuống đất, thân thể như yến nhẹ nhàng lướt đến bên Thần Tàng.

Tương tự Nguyễn Trình, cô bé ngồi xếp bằng, đôi mắt nhắm lại, hàng lông mi dài cong vút khẽ run run.

Từ thân thể xinh xắn ấy, khí màu lam nhạt bốc lên, như một mũi tên nhanh chóng lao vút đi, biến mất sau Tàng Bảo môn.

Nguyễn lão tổ một bên nhìn xem, gật đầu tán thưởng:

- Huyền Băng quyết đúng là hợp với con bé. Sử dụng đã thành thục rồi.

Quân cũng thầm gật đầu. Mặc dù hắn ta hiện tại chưa thể cảm ứng được khí và pháp, nhưng có Thiên Thư trong đầu. Chỉ điểm một hai cho cô bé vẫn là chuyện dễ dàng. Còn hiệu quả hơn lão tổ tự mình chỉ điểm rất nhiều.

Một tiếng hạc kêu thánh thót vang lên khéo mọi người lại với thực tại.

Từ trong Tàng Bảo môn, 1 con tiên hạc toàn thân trắng muốt như bông, trên đầu có một vài sợi lông đỏ rực như lửa, bay ra.

Tiên hạc toàn thân cao quý, nhưng cũng toát ra một khí chất cự người ở ngàn dặm. Khiến không ai đến gần.

Tiên hạc kêu nhẹ 1 tiếng ngân minh, xuất hiện sau lưng Thiên Linh. Một luồng khí đáng sợ, mênh mông như biển quét mạnh mà ra. Tiên hạc ngửa đầu kêu từng tiếng thê lương như kêu gọi cái gì đó.

Dị biến phát sinh, từ trong không gian giới chỉ của Nguyễn Lão tổ một luồng sáng bị cưỡng ép triệu hoán đi ra.

Lại là một con tiên hạc nữa. Con tiên hạc này toàn thân lại đen tuyền như mực, anh mắt sắc bén như có như không toát ra hung quang như muốn đồ sát tất cả sinh mệnh trong tầm mắt của nó vậy.

Nguyễn lão tổ cau mày, nói:

- Là Thủ Hộ. Tại sao nó có thể phá bỏ được phong ấn. Chả nhẽ là do Bất Chấp kêu gọi.

Lúc này, trên đầu Thiên Linh 2 con Tiên hạc đang quấn quýt lấy nhau, như 2 vũ công đang múa bài đẹp nhất của đời mình.

Dần dần, tốc độ của chúng ngày càng nhanh, cuối cùng chỉ còn lại một vòng trắng đen hình dạng thái cực. Chui vào ngực Thiên Linh. Để lại một hình xăm như thật như ảo, yêu dị mà thánh khiết khó có thể diễn tả bằng lời được.

Thiên Linh đứng trước Tàng Bảo môn, không biết tự lúc nào đã nước mắt đầy mặt, nức nở chạy vào lòng Quân, ôm chặt lấy rấm rức không chịu buông ra.

Quân một mặt mông bức cầu cứu nhìn về phía xung quanh. Nguyễn lão tổ nhắm mắt lại, ngửa đầu lên trời hỏi:

- Thiên Linh con đã nhìn thấy gì.

Nghe lão tổ hỏi, Thiên Linh mới chịu bỏ Quân ra, 2 tay nhỏ nhanh chóng quyệt nước mắt, vẫn còn ấm ức nói:

- Đôi tiên hạc thật đáng thương a. Nó là linh hồn đã chết của một cặp đôi biến thành. Hu hu....

Nghe vậy, Nguyễn Duy như nhớ ra cái gì, lão bước đến trước cửa đại điện, đứng chắp tay sau hông, đầu ngửa lên một góc 45 độ.

Những tia sáng cuối cùng của ngày, như những sợi mật ong óng ánh chiếu xuống người lão. Mọi người đứng đằng sau ngước sáng, không nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt lão.

Chỉ có một vệt kéo dài thẳng tắp bóng lưng lão, lúc này lão ta trông như một cao nhân phương xa vừa xuống núi. Một giọng tang thương từ phía lão phát ra:

- Ngày xửa ngày xưa. Có một cô tiểu thư của danh môn vọng tộc đứng đầu cả để quốc đem lòng yêu say đắm một tên thiên tài chế tạo sư trẻ tuổi, nhưng gia cảnh nghèo khó, tính tình quái gở. Vũ khí hắn tạo ra luôn luôn là loại cực phẩm trong cực phẩm. Nhưng hắn luôn chú trọng đến một chứ duyên.

- Mặc cho người ta ra giá cao hay đe dọa hắn đi nữa, thì vẫn không chịu bán, chỉ tặng cho người hữu duyên mà thôi.

- Nàng tiểu thư cũng đến cầu một thanh cực phẩm bảo kiếm để dùng. Nhưng lúc nó, chàng thiên tài kia cảm ứng nàng ta và vũ khí của mình duyên phận chưa đến nên k chịu tặng cho nàng món nào.

- Tiểu thư kia vốn là danh gia vọng tộc, nhưng tính cách ôn hòa, không hề ra tay ép buộc hoặc dùng thân phận bắt ép chàng. Nàng chỉ là ngày nào cũng đến quan sát hắn luyện khí chờ đợi ngày hữu duyên xuất hiện.

- Theo thời gian dài hai người chung đụng, chàng trai đã yêu nàng, say đắm sự dịu dàng, chu đáo của nàng. Còn nàng kia cũng yêu say đắm sự thông minh, tính cách thẳng thắn cương quyết của chàng.

Lau đi vệt nước mắt không tồn tại ở khóe mi, Nguyễn Duy đổi một tư thế thoải mái hơn kể tiếp:

- Haizzz.... điều đáng tiếc nhất trên đời này là trời ganh ghét người tài. Hạnh phúc của họ chưa được bao lâu, thì tin giữ ập đến. Gia tộc đã xắp xếp cho nàng kia một mối hôn nhân với hoàng thất. Chàng kia đau khổ, đóng cửa tiệm rèm không ra ngoài.

- Trước ngày cưới của nàng, nhờ sự giúp đỡ cửa ca ca, nàng ta cũng trốn thành công ra ngoài, tìm đến tiệm rèn của chàng. Từ hàng xóm, nàng biết hắn ta đã nhiều ngày rồi chưa ra khỏi cửa, lo lắng nàng ta quyết định xông vào.

- Điều tồi tệ nhất xảy ra, không ai biết trong tiệm rèn sảy ra chuyện gì. Chỉ biết một lúc sau khi nàng ta vào trong, cả tiệm rèn phát nổ bùng cháy dữ dội. Trong nàn lửa, người ta liên tục nghe thấy tiếng một đôi hạc kêu lên đầy thê lương, ai oán như tiếc hận cho một mối tình đẹp nhưng lại có một kết cục khiến người ta lắc đầu ngao ngán.

- Sau đó nhân mã Nguyễn gia ta nhanh chóng bao vây hiện trường. Tìm trong đống đổ nát, người ta chỉ còn tìm thấy một cặp vũ khí là thần Kiếm Bất Chấp và bao kiếm Thủ Hộ.

- Sau này người ta đưa 2 món bảo vật ấy về gia tộc. Bất Chấp là Thần khí nên phải đưa vào trong Thần Tàng. Còn Thủ Hộ chỉ là tuyệt phẩm cực hạn mà thôi. Không biết do nguyên nhân gì mà Thủ Hộ như có thiếu sót không thể thành Thần Khí mặc dù đã có khí linh.

Nghe Nguyễn Duy kể lại câu chuyện xưa, mọi người trong đại điện đều lăc đầu, không ai nói gì. Ánh mắt đều có phần né tránh nhìn về phía Nguyễn lão tổ. Như giải đáp thắc mắc cho lớp thế hệ trẻ, lão thở dài, giọng buồn buồn có phần tự trách nói:

- Tiểu thư đó là em gái ta. Năm đó nếu ta không giúp nàng, có lẽ nàng còn sống. Nhưng ta không hối hận. Vì lúc ấy ánh mắt cương quết của nàng đã nói lên tất cả. Nếu không giúp nàng, nàng vẫn sẽ chết trong tâm. Lúc ấy, sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ.

Lão tổ lắc mình đến bên cạnh Thiên Linh, vốt tóc nàng, nhìn chăm chú vào nàng nói:

- Thiên Linh, con gọi Bất Chấp và Thủ Hộ ra cho ta xem nào.

Nguyễn Thiên Linh ngoan ngoãn gật đầu, tiếng hạc nhẹ kêu. Một thanh kiếm xuất hiện trên tay nàng. Thân kiếm màu ngọc bích, tỏa ra những ánh sáng nhu hòa tạo cho người ta một cảm giác bi thương nhè nhẹ.

Thủ hộ như có linh tính, hóa thành những mảnh nhỏ bao bọc lấy cánh tay phải của nàng như một lớp giáp bảo vệ để lộ ra thân kiếm mỏng như cánh ve, sắc bén đến tận cùng.

Thiên Linh lùi lại vài bước, thân thể uyển chuyển như yến múa những đường kiếm mỹ diệu trên không trung, tạo ra những tiếng kiếm minh mang lại nỗi buồn cho những người xung quang.

Nguyễn Thinh, ông nội của Thiên Linh từ đầu chưa nói gì, giờ mới đổi sắc mặt, nói:

- Không hổ là thần khí từ bàn tay của đại sư thiên tài. Tiếng kiếm minh của một thức tỉnh cảnh lại có thể ảnh hướng tới cả cảm xúc của ta. Mặc dù chỉ là rất ít.

Lão tổ vẫn chưa thể dời mắt khỏi Bất Chấp nói:

- Bất Chấp đc tên kia luyện chế, mang cả tâm tình bi thương và đau khổ đến tận cùng vào trong tác phẩm của mình. Có thể nói. Đây là món vũ khí cuối cùng cũng như thăng hoa nhất của hắn.

Thở dài một hơi, lão tiếc hận nói:

- Haizzz... đáng tiếc năm đó gia tộc quá để ý mặt mũi. Nếu không, một thiên tài chế tạo sư đã không qua đời khi còn trẻ như vậy, muội muội ta cũng k chết.

Nguyễn lão tổ không để cảm xúc bi thương quá lâu, lão đeo lên cổ Thiên Linh một mặt dây chuyền rồi nói:

- Đây là một viên ma thú hạch băng hệ lục cấp, có thể giữ vũng tinh thần cho con. Thần khí mặc dù tốt, nhưng lạc ấn linh khí mang tâm tình tiêu cực quá nặng.

- Con dùng phải chú ý. Huyền Băng quyết ta đạy con cũng phải chăm chỉ tu luyện, nó cũng là công pháp thích hợp nhất với Bất Chấp.

Thiên Linh mắt còn ngấn nước, gật gật đầu đi về bên gia gia. Nhừng lại phía trước Tàng Bảo môn cho Quân.

Lão tổ lại một lần nữa mở ra Thần Tàng, đưa cho Quân một viên tinh thể . Lão nói:

- Ngươi còn chưa thể đột quá thức tỉnh. Đây là dẫn hôn châu, có rất nhiều công dụng. Nhưng hiện tại ta cho ngươi mượn để kết nối với Thần Tàng. Đừng để ta thất vọng.

Quân gật đầu tiếp nhận. Không nói chiều, hắn ta đi đến trước Tàng Bảo môn, cắn một giọt máu lên trên nhắm mắt cảm nhận.

Chớp mắt, linh hồn hắn như bị rút ra ngoài trôi về 1 phía không gian vô định. Lấy lại tinh thần, hắn thấy cơ thể như là một hư ảnh trôi nổi trong không gian. Xung quanh là những khí thể đầy màu sắc.

Chợt giọng Thiên Thư vang lên trong đầu hắn:

- Ta cảm nhận được một vật có ích cho vẫn đề đột phá của ngươi. Để ta thử kêu gọi nó xem.

Dứt lời của nàng, xung quanh không gian như có những gợn sóng vô hình dao động mãnh liệt.

Từ đằng xa, một nàn khí màu xanh lục chậm rãi trôi nổi đến. Đến gần Quân, khí xanh tán đi chỉ để lại một viên ngọc màu lục mang xinh đẹp tuyệt trần. Quân hắn ta có thể cảm nhận được sinh cơ mãnh liệt tỏa ra từ nó.

Thiên Thư lên tiếng giải thích:

- Đây là Sinh Mệnh Chi Nguyên. Là kết thúc của một hành tinh trong vũ trụ để lại. Không ngờ trong Thần Tàng một gia tộc lại có được nó. Gia tộc của ngươi cũng không tầm thường chút nào.

- Nếu để một vị ác thần biết đc nó tồn tại, hắn ta không ngại hủy diệt một đại lục để có được nó đâu. Vật này ngang hàng với một bất tử thần dược đó. Cho dù là Thần, khi ăn đc nó vào cũng sẽ sinh ra được sinh mạng thứ hai.

Bạn đang đọc Thế giới và Em sáng tác bởi anhquandzhale
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhquandzhale
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.