Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần Thưởng Và Thiên Tài

Tiểu thuyết gốc · 1849 chữ

Cả đại điện vốn huyên náo, bỗng chốc tĩnh lặng hẳn.

Không biết tự lúc nào, trên đài cao nhất một lão giả thân mặc bộ quần áo cổ trang, ánh mắt uy nghiêm, khuôn mặt cương nghị. Chắc chắn lão tổ là 1 con người nghiêm khắc. Quân âm thầm đánh giá trong lòng.

Một giây sau, Quân hắn ta vội vàng loại bỏ ý nghĩ hoang đường ấy, tại sao hoang đường á. Quân chỉ thấy lão tổ uy nghiêm lúc trước vụt thay đổi 180 độ. Lão nở 1 nụ cười tươi như trẻ con, nhìn về phía Thiên Linh nói:

- Bảo bối, đến đây với lão tổ nào.

Vuốt nhẹ mái tóc của nàng, lão trắch cứ:

- Dạo này ngươi suốt ngày đi tìm tên nhóc nhà Nguyễn Duy kia hả. K chịu đến thăm lão tổ ta. Huyền Băng quyết ngươi luyện đến đâu rồi a.

Thiên Linh ngại ngùng gãi gãi đầu nói:

- Ta đã luyện đến tầng 3 rồi a.

Lão tổ gật gù đáp:

- Tốt, 6 tháng luyện đến tầng 3, không tính là chểnh mảng, ham chơi.

Nói xong lão xếp bằng ngồi xuống, đảo mắt nhìn quanh toàn thể hậu nhân Nguyễn gia, lão cau mày nói:

- Nguyễn Duy đâu, hắn ta lại trốn đâu rồi, Nguyễn Phụng, mau đi gọi hân đến đây cho ta. Việc gấp gì cũng phải để qua 1 bên, lăn đến đây. Ta cho hắn 5 phút cả ngã để xuất hiện trước mặt ta.

Nguyễn Phụng hiện là gia chủ đương nhiệm của Nguyễn gia hiện tại. Xếp theo vai vế huynh đệ, thì Nguyễn Phụng là thứ 2. Nhưng đại ca của lão là Nguyễn Duy tức ông nội của Quân. Thời còn trẻ không mấy mặn mà với việc tu luyện, chỉ thích nghiên cứu những thứ ly kỳ cổ quái. Thà chết không chịu nhận chức gia chủ.

Bất đắc dĩ Nguyễn Phụng với chí hướng bùng cháy trên sa trường bị gia tộc triệu tập về, mơ mơ màng màng Nguyễn Phụng lên làm gia chủ.

Vốn có thể nhiệt huyết, máu vãi sa trường thì bị rút về làm con rùa ở lãnh địa gia tộc, Nguyễn Phụng cay cú ca ca mình lắm. Nhưng Nguyễn Duy chỉ suốt ngày trốn trong phòng thí nghiệm của mình.

Không biết bằng mê dược nào, Nguyễn Duy ra ngoài có 1 thời gian đã mang về 1 đại mỹ nhân làm vợ. Rồi sinh ra 3 người con. Bố của Quân chính là người con cả.

Mải mê suy nghĩ vớ vẩn, không biết từ lúc nào Gia chủ đã quay trở lại, tay còn xách theo 1 lão giả với vẻ mặt không tình nguyện vào đại điện.

Vừa nhìn thấy lão giả kia, Quân không mặn, không nhạt tiến lại ôm quyền vấn an:

- Cháu Nguyễn Quân, chào gia gia.

Quân chào ông mình còn phải xưng tên, đã biết thái độ xa cách của 2 người rồi.

Lão giả kia nhìn về phía Quân, vẻ mặt phức tạp gật gật đầu không nói gì. Lão ta đi lên vài bước khom người hành lễ với lão tổ nói:

- Nguyễn Duy ra mắt phụ thân.

Lão tổ khuôn mặt giận dữ, chỉ vào lão nói:

- hừ... ngươi còn biết ta là phụ thân ngươi. Nói, vừa nãy ngươi đang làm gì.

Nguyễn Duy vẻ mặt khó xử nói:

- ta đang hoàn thành nốt nghiên cứu về vũ khí cho gia tộc.

Lão tổ lúc này mới hòa hoãn lại 1 tí nói:

- ngày khác ta không nói, hôm nay là ngày cháu nội ngươi được ta phát quà, nhận lấy vinh dự trước toàn gia tộc. Ngươi cũng nên đến xem 1 chút đi.

Nguyễn Duy ánh mắt ái ngại nhìn về phía Quân, gặp hắn khuôn mặt lạnh nhạt, trên môi chỉ treo 1 nụ cười nhẹ. Lão ta thờ dài 1 cái. Gật gật đầu ngồi xuống vị trí bên cạnh gia chủ.

Lão tổ đứng lên nói:

- bắt đầu nghi thức như mọi năm đi. 3 đứa nhóc xếp hạng đầu, tương lai của gia tộc bước lên trước.

3 đứa nhóc nghe vậy ngoan ngoãn bước lên trước vài bước, đứa giữa đại sanh.

Theo thứ tự từ hàng 1 đến 3 gồm có Nguyễn Trình, cháu đích tôn của gia chủ, sẽ là gia chủ thế hệ tiếp theo của gia tộc.

Nguyễn Thiên Linh xếp hạng thứ 2. Cô bé là cháu gái duy nhất của cả trực mạch Nguyễn gia đến thời điểm hiện tại lên rất được cưng chiều. Ông nội của nàng là Nguyễn Thinh. Là cậu út của thế hệ gia chủ.

Người cuối cùng là Nguyễn Quân. Mạc dù không thể có được ưu điểm của thức tỉnh, nhưng bằng cố gắng và hung bạo của mình, hắn ta vẫn len đến hạng 3. Sau trận tứ kết với 1 tên con cháu khác của gia tộc có thức tỉnh tầng 3 thì hắn bị thương nặng. Nằm nhà dưỡng thương 2 ngày mới đỡ được. Không thể đanh trận chung kết, nghiễm nhiên hắn chỉ được xếp loại 3 mà thôi.

Nhìn thấy 3 đứa trẻ non nớt, nhưng đã toát ra từng tia của cường giả mai sau, Nguyễn lão tổ hài lòng gật đầu nói:

- Nguyễn Trình, con xếp hạng đầu. Con sẽ là người đc ưu tiên vào kêu gọi thần khí ở Thần Tàng trước.

Dứt nời, lão ta 2 tay nhanh chóng kết ấn, khí xung quang điên cuồng chảy về ấn ký giữa 2 lòng bàn tay hắn. 1 cánh cổng hư ảo được tạo nên. Lão nhìn về phía Trình nói:

- Ngồi xếp bằng xuống trước Tàng Bảo môn. Dụng tâm đưa linh hồn vào trong Thần Tàng. Duyên có, sẽ có linh khí bay ra, liên kết nhận chủ với con. Chúc may mắn.

Nguyễn Trình khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ nghiêm túc, đến trước Thần Tàng, 2 chân khoanh lại ngồi xếp bằng, 2 tay kết một ấn kỳ lạ, nhắm mắt đưa liên kết linh hồn qua cửa Tàng Bảo môn.

Không khí toàn bộ đại điện tràn đầy căng thẳng, từng đôi mắt đều tập trung vào thân thể nhỏ nhắn kia.

Không để mọi người thất vọng, một tiếng long ngâm từ Tàng Bảo môn phát ra. Một hư ảnh Bạch Long từ Thần Tàng hiển hiện.

Nguyễn lão tổ giật mình ra lệnh:

- tất cả lui lại. Lôi Cùm

Nhanh như chớp lão xuất hiện bên cạnh Nguyễn Trình, đôi tay nhăn nheo nhanh chóng kết ấn, từng tia hắc lôi như những sợi xích từ người lão phóng ra quấn quanh lấy bạch long.

Nhanh chóng biến đổi pháp quyết, lôi xích bắt đầu co rút lại quấn chặt lấy bạch long, kéo mạnh về phía Nguyễn Trình.

Nguyễn Trình không biết đã đứng bên người lão tự bao giờ, thân thể nhỏ bé đi đến trước đầu bạch long, đặt 1 tay lên mũi rồng quát lớn:

- Thu

Bạch Long như có điều cảm ứng, gầm nhẹ 1 tiếng, thân hình như bạch ngọc của nó vặn mạnh, lôi xích bị xé toạc ra, lôi điện văng tứ tung.

Thân hình nó lúc này đã hoàn toàn ra khỏi Thần Tàng. Đầu rồng to lớn mà uy vũ, 2 sợi râu rồng uy nghiêm uốn lượn trong không khí, lớp bờm sau gáy bóng mượt thổi tung trong gió.

Thân thể trắng loãn, cứng cáp như vĩnh cửu, bốn trảo mở rộng, móng vuốt sắc bén như thần binh lợi khí.

Lại 1 tiếng long ngâm vang vọng thiên địa. Bạch Long quấn theo Nguyễn Trình lao vụt lên vòm trời rộng lớn, vượt qua tầng mây rồi lại nhẹ nhàng đáp xuống sân đại điện.

Nguyễn Trình như một tiểu chủ thần lăng không đứng giữa sân, bạch long như 1 cơn lốc quấn quanh thân thể hắn.

Bất chợt từ vị trí mi tâm Nguyễn Trình, 1 ngọn lửa yêu dị màu trắng sữa hiển hiện, làm nhiệt độ xung quanh tăng cao, không khí bị thiêu đốt vặn vẹo.

Nguyễn Phụng giật mình kinh hô:

- Phụ thân, đó là hỏa diễm gì.

Nguyễn lão tổ chưa kịp trả lời, Nguyễn Duy đã lên tiếng thay:

- Đó là nghiệp hỏa, theo ta đc biết, loại hỏa diễm của tiểu Trình là biến dị của nghiệp hỏa Bạch Dạ Nghiệp hỏa. Loại hỏa diễm này có thể đứng ngang hàng với đế hỏa. Mặc dù không cần đế uy.

Nguyễn Lão tổ mặc dù tức giận Nguyễn Duy, nhưng trình độ kiến thức của con mình, lão cũng tự nhận không bằng.

Giữa sân, bạch long đã dừng lại, hỏa diễm cũng từ từ thu nhỏ, trở lại mi tâm tiểu Trình.

Bạch long lại ngâm 1 tiếng thật dài rồi từ từ thu nhỏ lại, trên tay tiểu Trình cầm 1 thanh thương màu bạc, hình rồng như có như không từng đợt long uy hiển hiện. Bên cạnh, một tiểu long màu bạc lượn lờ quanh hắn, rồi lao vào thương biến mất không thấy.

Bạch Dạ Nghiệp Hỏa bùng lên trên bàn tay nhỏ nhắn của tiểu trình, một con rồng lửa bạc theo lòng bàn tay quấn lên trên, để lại một hình xăm bạch long trên cánh tay phải cậu bé.

Tất cả dị tượng biến mất, tiểu Trình từ từ hạ xuống sân. Thanh thương cũng từ từ biến đổi thành 1 thanh thương sát bình thường.

Nguyễn Phụng ngạc nhiên quay sang Nguyễn Duy hỏi:

- Đại ca, đây là??

Không làm hắn thất vọng, Nguyễn Duy nhanh chóng giải đáp cho hắn:

- Thần khí có linh, tự hành phong ấn. Đối với Nguyễn Trình bây giờ không thể sử dụng thần khí được. Hình dáng hiện tại của nó là rất phù hợp với tiểu Trình hiện tại.

Nguyễn Phụng gật đầu, rất hài lòng với câu trả lời của đại ca. Lão lắc người xuất hiện bên cạnh tiểu Trình, dắt hắn đến bên lão tổ nói:

- Đa tạ phụ thân.

Lão tổ gật đầu, nhìn về phía tiểu Trình nói:

- Tiểu Trình, thanh thương đó là Hào Long Đảm. Là một thần khí, hiện tại đã là bản mẹnh linh khí của con. Cố gắng tu luyện cho tốt. Qua mấy ngày ta sẽ đưa con đến môn phái thích hợp.

Tiểu Trình ngoan ngoãn khom người hành lễ, giọng nói nghiêm nghị đáp:

- Tiểu Trình đã biết. Cảm ơn lão tổ tông.

Nguyễn Phụng vui vẻ dắt cháu mình về vị trí, nhường cho người tiếp theo lên nhận thưởng.

Nguyễn Thiên Linh vừa nhìn qua một màn vừa rồi, cô bé không thể nhịn thêm được nữa, vội vã chạy đến bên lão tổ, ôm cánh tay lão, làm nũng nói:

- Lão tổ tông, ta cũng muốn có thần khí a.

Nguyễn Lão tổ hiền lành cười, gật đầu đáp ứng. Thần Tàng lại một lần nữa mở ra, chờ đợi người hữu duyên tiếp theo.

Bạn đang đọc Thế giới và Em sáng tác bởi anhquandzhale
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhquandzhale
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.