Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ Vực

Tiểu thuyết gốc · 1763 chữ

Lực Vương vốn đang suy nghĩ xem có lên chạy trốn hay chiến đấu đến lúc Quang hết thời gian phụ trợ của quỷ kiếm. Thì giọng Quang lạnh lùng cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn:

- Hết giờ chơi rồi. Để lại một tay và chiến bia rồi chạy đi, do ngươi không đuổi cùng giết tận người của ta nên ta sẽ tha cho ngươi một mạng.

Quang hai tay cầm kiếm, lưỡi kiếm chỉ xéo mặt đất, chân đổi thế tấn, sau lưng nổi lên vô tận huyết ngục, như mặt trời lúc hoàng hôn cuối ngày:

- Bán nguyệt hoàng hôn. Trăng chém mặt trời.

Một ánh kiếm màu trắng bạc, cong cong ánh trăng hiện lên vội vã đi nhanh về phía Lực Vương.

Kẻ sau không kịp xoay sở, chỉ kịp giơ bia vận dụng linh lực tạo ra một màn sáng bao phủ cơ thể vạm vỡ.

Ánh mắt sợ hãi, nhìn ánh kiếm không ngừng phóng đại trong tầm mắt. Cảm giác tử vong ập đến, bóp nghẹt cổ họng.

Trở lại bên trong quỷ vực.

Lúc này quân đang mặt mũi dữ tợn, đầu đầy mồ hôi, lỗ mũi mở to như mũi trâu thở phì phò, liên tục đấm đá lũ ma quỷ không ngừng bao vây lấy.

Miệng cũng không hề nghỉ ngơi liên tục mắng chửi:

- Này, lũ người cầm kiếm kia!!! Bao giờ mới chịu xuống giúp ta một tay đây.

Phía trên mái nhà lúc này có vài thiếu niên, cả nam cả nữ. Trong đó có một nữ nhân thân hình nhỏ nhắn, da trắng môi hồng, phấn điêu ngọc trác nhéo tay áo thiếu niên bên cạnh dò hỏi:

- Ca, để muội giúp hắn nha, hắn sắp không chịu nổi nữa rồi.

Một thiếu niên áo lam lên tiếng:

- Vô Song muội đã lên tiếng thì để ta giúp hắn một tay vậy, Lăng Thiên sư huynh vẫn lên giữ thể lực để đấu với đại boss một trận thì hơn.

Người được gọi là Lăng Thiên không trả lời, nhìn theo thanh niên áo lam tên Lăng Nhất lao mình vào quỷ triều bên dưới.

Mộ Dung Kỳ trên tay có một viên cầu thủy tinh phát sáng ánh lục quang, ngưng trọng nói:

- Lăng Thiên, ma quỷ đang ngày càng tập trung về trung tâm thành phố, có lẽ đại boss cũng đang ở đó.

- Bách quỷ dạ hành đang không ngừng tăng cường quỷ vực, quỷ vực đang phát triển nhanh, có xu thế lan ra khắp thành phố.

Lăng Thiên quay lại hỏi rồi lại tự trả lời:

- Vậy người của Nước Ngầm bận rộn không giúp được ta rồi, dòng nước đục này là do ta khuấy, vậy để ta chấm dứt thôi.

Vừa quay người chuẩn bị li khai, bỗng có bàn tay nhỏ trắng trẻo túm lấy góc áo Lăng Thiên, nước mắt lưng tròng, mặt mũi tràn đầy quan tâm và lo lắng nói:

- Ca, ngươi phải cẩn thận. Song nhi sẽ không theo làm vướng chân ngươi, nhưng Song nhi sẽ vô cùng, vô cùng lo lắng cho ngươi.

Khuôn mặt điển trai của Lăng Thiên hiện lên nét nhu hòa, cưng chiều nói:

- Ca biết rồi, ngoan ngoãn đợi ca trở về. Trở về sẽ cưới Tiểu Vy, để Tiểu Vy làm tẩu tẩu ngươi có được không?

Vô Song giận dỗi, banh khuôn mặt nhỏ nói:

- Mặt kệ ca, lúc nào ca cũng chỉ biết Tiểu Vy tỷ thôi, nào có quan tâm người muội muội như ta. Hừ.

Thấy tiểu cô nương đã được chấn an tốt, Lăng Thiên cười cười, quay người nhảy vài cái đã biến mất sau những tòa nhà. Đích đến là trường đại học Quảng Trị- Kinh Doanh cách đó không xa.

.....

Quân đánh nhau mệt bở hơi tai, quyền quyền đến quỷ, mặc dù lực công phá kinh khủng, nhưng tổn thương gây ra cho chúng lại vô cùng có hạn.

Áp lực thì lớn, hiệu quả chả có mấy. Những tia lôi điện lóe lên liên tục làm thể lực hắn bị rút đi nhanh chóng.

Cảm giác áp lực được giảm bớt, quay sang bên cạnh thì thấy thiếu niên áo lam đã xuống giúp, một kiếm vung lên là đi một mạng quỷ vật.

Đường kiếm sắc bén, chiêu thức nào cũng là đòi mạng, động tác thuần thục chắc chắn. Trên lưỡi kiếm katakana có những điểm lam quang. Nguyên tố thủy hệ dày đặc, không khí mát mẻ vô cùng thoải mái.

Chả mấy chốc đám quỷ vật vây lấy Quân đã bị diệt trừ sạch sẽ.

Lúc này một thiếu nữ áo hồng lưng đeo kiếm nhật cũng hạ xuống, nhìn Quân bĩu môi nói:

- Ngươi thật ngốc a. Không có niệm lực mà đòi tay không giết chết quỷ vật. Người ngốc như ngươi vậy mà lại sở hữu dị năng thật mạnh a.

Trước ở Nguyễn gia do không thể tu luyện linh lực lên Quân cũng có phần chán nản. Ngày ngày chăm chỉ rèn luyện cơ thể tạo các khối cơ theo hắn là ưu mỹ nhất để tán gái.

Mặc quần áo thì nhìn hơi gầy gò thư sinh, còn cởi ra là cơ bắp rắn chắc, dẻo dai.

Chính nhờ nhiều năm tập luyện như vậy, hắn mới có thể chống đỡ chiến đấu với lũ quỷ lâu như vậy. Trông thì khá chật vật, nhưng lại không có vết thương nghiêm trọng nào.

Bị một con nhóc trẻ trâu chê bai, Quân hơi khó chịu, nhưng vừa được người ta giúp đỡ lên không tiện nói gì thêm.

Quay đầu nhìn thanh niên áo lam gật đầu cười nói:

- Ta là Nguyễn Quân, cảm ơn huynh đã tương trợ.

Lăng Nhất cười đáp lại:

- Không có gì, ta là Long Nhất, vừa rồi là Song nhi bảo ta xuống giúp ngươi đấy.

Kinh ngạc nhìn nhóc con chanh chua bên cạnh thanh niên, không ngờ lại là một tiểu gia hỏa khẩu thị tâm phi a.

Vô Song còn muốn nói gì đó tự đắc, thì ở noi xa nổ tung một tiếng to, một cây nấm bằng lửa mọc lên rồi biến mất.

Không biết từ lúc nào một thiếu nữ thân hình cao ráo, da trắng mũi cao. Trên chiếc mũi tinh sảo là một cặp kính tròn trắng đáng yêu.

Trong tay nàng cầm quả cầu bằng pha lê bay lơ lửng bên trong có những vì sao tinh tú đang không ngừng thay đổi vị trí và lóe sáng hoặc vụt tắt đang dần đến gần chỗ ba người đang đứng.

Nhìn Quân với vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng từ bỏ quay sang nói với Lăng Nhất và Vô Song:

- Vừa rồi là chiêu Liệt Nhật của sư huynh, chưa đến được nơi đó đã phải dùng đến chiêu này, có lẽ đã gặp phải cường địch rồi.

Lăng Nhất đáp lời:

- Có lẽ có nhiều dơ bẩn thất tinh hơn là một con.

Vô Song gấp đến độ sắp khóc nói:

- Chúng ta mau đến đó giúp ca đi.

Hai người còn lại gật đầu đồng ý, lúc đi ngang qua Nguyễn Quân, Mộ Dung Kỳ nhịn không được nói nhỏ:

- Ngươi cũng thật không đơn giản a. Nhưng số mệnh ngươi chú định còn phải chịu nhiều gian khổ.

Nói xong, nàng ta cũng mặc kệ phản ứng của Nguyễn Quân, xoay người đuổi theo bọn Lăng Nhất.

Mà động tác nhỏ của nàng cũng bị Lăng Nhất bắt gặp, đi đến góc khuất hắn ta mới hỏi Mộ Dung Kỳ:

- Mộ Dung Kỳ, ngươi không phải loại người sẽ từ bỏ sinh mệnh lực của mình một cách vô ích a.

Mộ Dung Kỳ che miệng cười nhẹ nói:

- Hắn ta là một người thú vị, mà ta cũng đâu có muốn xem cho hắn, tự Thần Vận Linh Châu vận hành tính toán cho hắn ta đấy chứ.

Nói đến đây, nàng ta nhìn xuống linh châu chỉ còn lại một ngôi sao sáng chói nhất, các tinh tú còn lại phai mờ chỉ làm nền cho ngôi sao ở giữa.

Cảm nhận được sinh mệnh lực dồi dào sau lần vận hành vừa rồi, tâm tính nàng vui vẻ lên không ít.

Ở tiểu viện mà đám Quang thuê trọ, giờ chỉ còn lại Quang mệt mỏi ngồi trên bia đá, dưới bia đá là một cánh tay vạm vỡ đứt lìa, máu me be bét.

Ngẩng đầu nhìn về phía cây nấm bằng lửa kia, Quang nhíu mày nói:

- Người của Thiên Tru, đáng tiếc là trong quỷ vực. Giờ này mấy lão già Nước Ngầm chắc chắn đã dồn hết sức phong ấn quỷ vực lại rồi.

- Không biết công tử đi đâu rồi. Hy vọng người không đen đủi ở trong quỷ vực.

Cuối câu là tiếng thở dài đầy mệt mỏi, rồi Quang vịn vào đại kiếm cố đứng dậy kiểm tra Thành và Trường đanh nằm bất động phía xa.

Thấy 2 người còn ổn, Quang thử dùng bí thuật liên lạc với Nga và Phượng nhưng không thành công.

Vác hai người lên vai, thu đại kiếm và bia đá vào không gian nhẫn, đi về phía bệnh viện miệng còn lẩm bẩm:

- Trong quỷ vực rồi, nếu công tử cũng ở đấy, hy vọng họ có thể tìm thấy nhau.

....

Sau khi chia tay với đám Vô Song, Quân lang thang tìm kiếm đường về lại nhà trọ nghe ngóng tình hình, rời đi đã lâu, bên ấy cũng lên xong rồi.

Không biết là do ăn ở hay bị vận rủi quấn thân, ra khi đi được một đoạn hắn lại gặp một nhóm hơn trăm con quỷ vật.

Bị chúng rượt chạy chối chết, lần này hắn chạy có mục đích. Đuổi theo đám Vô Song, nhằm ôm bắt đùi qua nốt đêm nay.

Nhưng hắn không biết, hướng mà hắn đang lao đầu vào là trường đại học Quảng Trị - Kinh Doanh, nơi nguy hiểm số một trong quỷ vực hiện nay.

Chạy một lúc, quay lại không thấy còn con nào đuổi theo, hắn dừng chân, thở hắt ra một hơi nói:

- Phù...phù... Mệt chết thiếu gia ta.

Cơn gió đêm thổi qua, làm Quân lạnh cả sống lưng, tóc gáy dựng đứng, cảm giác bất an, đè nén đáng sợ ập đến, như thể một giây sau hắn sẽ chết ngay vậy. Nhưng cảm giác đó không kéo dài lâu, nhanh chóng biến mất.

Bạn đang đọc Thế giới và Em sáng tác bởi anhquandzhale
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhquandzhale
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.