Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Rất Thích Ngươi

Tiểu thuyết gốc · 1764 chữ

Quân lắp bắp hỏi thầm trong đầu:

- Thiên Thư tỷ, cảm giác vừa rồi là gì?

Đợi một lúc vẫn không thấy Thiên Thư trả lời, Quân tưởng nàng máy móc bị trục trặc thì nàng ta lên tiếng:

- Ngươi xem xung quanh đi.

Đảo mắt nhìn quanh không, biết từ lúc nào Quân đã đứng ở giữa sân trường. Đối diện là một tòa nhà A dùng để giảng dạy, bên trái là ký túc xá dành cho sinh viên. Đối diện ký túc xá sinh viên là tòa ký túc xá dành cho giáo viên, nhỏ hơn một chút.

Quân lúc này đang đứng giữa sân thể dục, gió từ bốn phương tám hướng hiu hiu thổi. Ngơ ngác như khúc gỗ, không để cho Quân hỏi Thiên Thư đã trả lời trước:

- Có kẻ giăng bẫy dụ ngươi tới đây. Ít nhất cũng là đẳng cấp cỡ lão tổ ngươi.

- Còn sao lại đưa ngươi vào đống phân này thì ngươi tự tìm hiểu đi.

Nguyễn Quân tức giận nói:

- Hừ, ai thích chơi thì chơi, ta đi là được chứ gì. Ta không tin kẻ mạnh như vậy lại rảnh rỗi nhìn ta chằm chằm.

Hắn ta dứt khoát đi ra phía cổng, nhưng khi chân hắn chuẩn bị bước qua cánh cổng thì thấy nhoáng một cái, hơi chóng mặt, ngất đi. Đến khi tỉnh lại thì hắn đã thấy mình quay về vị trí trước đó, vẫn tư thế giơ chân lên.

Không tin tà, hắn ta trèo tường, phá tường, đu cây làm đủ mọi trò hắn có thể nghĩ ra, nhưng cuối cùng vẫn tỉnh lại vẫn là vị trí cũ không thay đổi.

Chắc là do hắn tạo ra động tĩnh quá lớn, làm người khác chú ý. Phía xa xa ánh đèn pin chợt lóe lên rồi nhanh chóng hướng bên này đi đến.

Đang trong bóng tối quen, bị ánh đèn pin chiếu vào làm mắt Quân khó chịu. Lấy tay che mắt nói:

- Chiếu chỗ khác bác ơi, chói quá.

Bác bảo vệ vẫn mặc quần đùi áo cộc tay, chậm rì rì lia đèn pin qua chỗ khác.

Giọng nói cứng ngắc, như bị vướng một búi sắt trong cổ họng vậy. Vô cùng khó nghe:

- Giờ này còn trốn ra đây làm gì? Không biết trường đang có chuyện đáng sợ lắm sao. Mau trở về kí túc xá đi.

Nói xong, lão cũng chẳng thèm thắc mắc gì thêm, mà quay người đi về phía gian phòng bảo vệ của lão.

Quân chưa biết gì nên cũng đánh bạo đi theo sau lưng lão. Đến gian phòng tối om, có lẽ do vừa đi vội nên chưa kịp bật điện phòng.

Vào nhà, lão không đóng cửa lại, ý bảo Quân có thể vào nhà ngồi.

Để chiếc đèn xuống, bật chế độ sáng rộng, nhưng lại quay lệch hẳn về phía Quân, còn mình thì vẫn ngồi chìm trong bóng tối. Có vẻ lão cũng không ưa ánh sáng lắm, căn phòng kín tối như bưng, u ám một cách kì lạ, làm cho người ta có một cảm giác rất không tốt.

Ngồi xuống ghế, đưa cánh tay khô gầy, trắng bệch có những đốm đồi mồi xanh tím hiện rõ rót một chén trà đưa về phía Quân ý mời.

Xong xuôi, lão ngồi dựa lưng vào ghế, làm cái ghế tạo ra những tiếng kêu cót két. Trong hoành cảnh âm u như vậy khiến người ta lạnh cả sống lưng. Dùng giọng điệu khàn khàn khó nghe, lão nói:

- Mày chắc không phải học sinh trường này. Đừng cãi. Nửa đêm ngơ ngác giữa sân trường chắc là do bạn gái quên không chỉ rõ phòng mình đi.

Lão cười nghe rờn rợn rồi nói tiếp:

- Khặc khặc.... Bọn trẻ các ngươi giờ bạo gan thật. Yêu sớm, ăn sớm rồi lại sớm chia tay thôi.

Quân không phản bác, hỏi một câu khác như ngầm thừa nhận lời lão nói:

- Lão gia biết nhiều, chỉ bảo một con đường sáng, lần sau cháu xin cảm tạ.

Lão nở một nụ cười quỷ dị, rồi nói như mắc xương trong cổ họng:

- Đi cầu thang giữa, tầng 1-6 là kí túc xá nữ, còn 7-9 là của nam.

Chợt lão chồm người, mặt gí sát lại. Lúc này ánh đèn mới soi được đến mặt lão, khuôn mặt trắng bệch, môi dưới như bị con gì rỉa đi chỉ còn một nửa, hở cả răng và lợi phía trong.

Đôi mắt trũng sâu, mặt không biểu tình nhưng tiếng cười vẫn rít qua khe răng, vang lên khằng khặc. Giọng lão nỉ non, dễ nghe hơn rất nhiều:

- Đi đi, tránh phòng 13 tầng 6 ra. Chúc may mắn.

Câu cuối rất nhỏ như chỉ để mình hắn nghe thấy vậy. Nói xong lão lại dựa lưng xuống ghế, ngồi im bất động, không phát ra thêm tiếng nào nữa như đã ngủ say.

Đợi mãi không thấy có động tĩnh, Quân cẩn thận đi giật lùi từng bước nhỏ ra ngoài. Ra khỏi gian phòng, Quân vắt chân lên cổ chạy đại vào một tòa nhà.

Thấy không còn nguy hiểm nữa, Quân đứng lại tức giận nói:

- Thiên Thư, ngươi vậy mà để ta nói chuyện với một xác chết lâu đến vậy, rõ ràng là ngươi cố tình.

Giọng Thiên Thư vô tội:

- Nhưng được khá nhiều thông tin hữu dụng đấy thôi.

Két két...két

Tiếng cánh cửa hoen gỉ lại vang lên.

Quân mặt trắng bệch quay đầu nhìn lại.

Không biết từ lúc nào, những cánh cửa phòng học đã dược mở hết ra. Trước cánh cửa một phòng học ghi biển 12A1, có treo một vật gì đó có hình người, nhưng có vẻ khá nhẹ, bị gió đêm thổi qua lắc lư không ngừng.

Lại gần nhìn, trước cửa treo một con bút bê bằng vải xinh xắn. Đang bị một sợi dây buộc vào cổ treo lên cửa.

Đưa tay sờ sợi dây, Quân giật mình nói:

- Là một sợi dây bằng tóc người bện lại, vẫn còn ướt, gặp quỷ đi.

Con búp bê đang mặc là bộ áo dài học sinh truyền thống của Đại Việt.

Khác với màu trắng tinh khiết của học sinh. Bộ áo dài này lại đỏ tươi như máu.

Cái túi đeo chéo đỏ rực càng tôn lên vẻ xinh xắn của búp bê. Khóa của túi chưa khéo hết, lộ ra một vật gì đó được đựng trong túi.

Nhìn kỹ thì thấy là một góc của lá thư màu hồng.

Tò mò, Quân đưa tay lôi lá thư ra, là một lá thư tình. Lá thư được gấp cẩn thận đựng trong phong thư hình trái tim bé xinh.

Nội dung bức thư là:

" Ta thích ngươi, rất, rất thích. Ta có thể vì ngươi làm bất kì việc gì. Vậy nên đừng từ chối ta được không? Không ta sẽ rất buồn đấy."

Ba dòng chữ xinh xắn, nét chữ mảnh mai nắn nót không chê vào đâu được.

Chắc chắn người viết bức thư này vô cùng cẩn thận, nghiêm túc.

Nhìn dòng chữ xinh xắn, lời tỏ tình đáng yêu. Quân hứng chí nói một câu khiến hắn lúc sau phải hối hận không thôi, nhưng tất nhiên đó là chuyện của lúc sau:

- Ta cũng thích em, như bầu trời vậy. Ta sẽ không làm em buồn đâu, vì trời mưa rất xấu.

Nói xong, Quân cũng có vài phần tự đắc vì câu nói ngôn tình của mình. Bỏ lá thư tình vào túi áo ngực, sau đó tiến vào phòng học.

Quân nói câu vừa rồi rất bé, nhưng trong không gian tĩnh mịch không một tiếng động này, từng câu từng chữ truyền vào tai con búp bê rất rõ ràng.

Hai con mắt bằng cúc áo của búp bê tỏa sáng. Nếu có người bình thường nhìn vào, chắc chắn sẽ bị dọa sợ tè ra quần.

Gió đêm lành lạnh thổi, làm lay động con búp bê, nó từ từ quay mặt nhìn vào phòng học. Đôi mắt bằng cúc áo chăm chú nhìn Quân đang đi lại trong phòng.

Đi một vòng quanh phòng học không thu được kết quả gì, quay người đi ra ngoài. Vừa nhìn ra cửa thì thấy búp bê không biết đã quay mặt vào trong phòng từ bao giờ. Đôi mắt nhìn hắn chằm chằm, không hề lắc lư.

Cảm giác sống lưng lạnh ngắt, Quân đi ra ngoài không quan tâm đếm con búp bê nữa. Tiếp tục khám phá các gian phòng khác.

Các gian phòng khác cũng không có gì đặc biệt, tháng năm bị bỏ hoang đã làm đồ đạc trong phòng bị phủ lên một lớp bụi không hề mỏng.

Mùi ẩm mốc, bụi bẩn vất vưởng trong không khí, khiến người ta có cảm giác ngứa ngáy khó chịu.

Tìm kiếm nửa ngày, bụi bẩn bám bạc trắng cả tóc, cũng không tìm thấy gì.

Càng về các gian phòng tầng trên càng sạch sẽ, ngăn nắp như có người sử dụng.

Từ đầu đến giờ vẫn im lặng, Thiên Thư bất chợt lên tiếng:

- Có một số khó khăn, nhưng ta cũng đã biết đây là đâu.

- Nhưng có điểm kì lạ là nơi đây đáng lẽ là trường đại học Quảng Trị - Kinh Doanh. Nhưng nhìn cách bài trí đồ vật từ đầu đến giờ ngươi thấy thế nào?

Quân suy nghĩ một lát rồi trả lời:

- Giống như là một trường cấp 3.

Thiên Thư nói một cách tán thưởng:

- Không tồi. Vì vậy quỷ vực ngươi lạc vào có chút kinh khủng.

- Bình thường quỷ vực chỉ là tạo ra một thế giói song song kéo người khác vào trong. Như là hiện thực và ảnh trong gương vậy. Ở đây quỷ khí như tấm hình ngăn cách hai thế giới.

- Theo luật của vũ trụ, thế giới hiện thực là thực, là khuôn mẫu, cái có trước. Thế giới ảo là cái dựa vào thế giới thực, phản chiếu lại tất cả của thực tại.

- Cái tốt đẹp đã bị loại bỏ bởi quỷ khí, vừa là trung gian phản chiếu, vừa là màng bọc những rung động tốt.

- Trong thế giói ảo, ngươi có quẩy banh lóc, nhưng thế giới thực còn, thế giớ ảo vẫn không bị phá hủy. Cơ bản là như vậy. Theo thời gian thế giới ảo sẽ tự chữa lành mọi hư tổn.

Bạn đang đọc Thế giới và Em sáng tác bởi anhquandzhale

Truyện Thế giới và Em tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhquandzhale
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.