Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bại lộ thân phận

Phiên bản Dịch · 1332 chữ

"Ta tự gắp, không cần cô nhọc lòng.” Ngụy Hàn cự tuyệt.

“Ha ha!” Trần Diệu Vân làm như là không nghe thấy, tự mình tác hợp: "Thúy Liên lớn lên cùng ta, tuy là nha hoàn lại thân như tỷ muội. Tính tình dịu dàng lại hiểu chuyện, ôn nhu có thể lo liệu việc nhà. Nếu Ngụy đại phu không chê, lại là một chuyện tốt.”

“Nghe nói Ngụy đại phu là nạn dân, hiện tại ở một mình. Có một người bên cạnh bầu bạn cũng tốt, sau này Thuý Liên sinh cho ngươi mười tám tiểu tử, không phải sẽ có người tiếp nối hương hoả sao?”

Thúy Liên phối hợp ở bên cạnh xấu hổ đỏ mặt.

Ngụy Hàn nhất thời ăn không nổi, nhìn Trần Diệu Vân thì cảm thấy chướng mắt.

Ngụy Hàn cau mày, cuối cùng trực tiếp cắt ngang lời khuyên của nàng: "Đa tạ hảo ý của Diệu Vân tiểu thư, nhưng năm nay Ngụy mỗ còn chưa qua mười bốn, thậm chí còn chưa làm quán lễ. Người trong nhà không chết thì bị lạc, tạm thời chưa có ý niệm thành gia lập thất trong đầu.”

“Hôm nay tới đây chỉ là lệnh thầy khó cãi. Sau khi ăn cơm xong, chúng ta chứ xem như bình thường là được. Xin đừng lôi chuyện hôn nhân đại sự ra đùa giỡn nữa.”

Ngụy Hàn từ chối thẳng thắn hệt như khi Trần Diệu Vân cự tuyệt hắn vậy, không hề nương tay nể mặt chút nào. Điều này làm cho sắc mặt hai nàng thoáng cái khó coi.

"Thế sao?" Trần Diệu Vân mặt lạnh lùng, uy áp trên người ngưng đọng, nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh: "Ngụy đại phu cảm thấy thân phận mình cao quý, cho rằng tỳ nữ Trần gia ta không xứng với ngươi đúng không?”

Nếu người bình thường bị nàng trừng mắt như vậy, tám phần sẽ sợ tới mức không dám lên tiếng.

Đáng tiếc Ngụy Hàn không phải người bình thường, đối mặt với áp lực của Trần Diệu Vân. Hắn chỉ là cười thản nhiên, nghiêm túc gật đầu nói: "Không sai! Ngụy mỗ đúng là có ý này."

“Ngươi? Ngươi có biết mình đang gì không?” Trần Diệu Vân ngơ ngác trợn to mắt.

Nàng tuyệt đối không nghĩ rằng Ngụy Hàn dám trả lời như vậy. Một đại phu trực thuộc hiệu thuốc Trần thị mà thôi, dám làm càn với nữ nhân Trần gia này như vậy?

"Trần tiểu thư, từ trước đến nay tại hạ nói chuyện rất thẳng thắn, có chỗ nào đắc tội xin bỏ qua." Ngụy Hàn đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay vì nể mặt sư phụ nên chúng ta mới có thể ngồi chung một chỗ. Nếu ta không nể mặt sư phụ, sợ là ngay cả gặp mặt cũng được.”

“Nguỵ mỗ chỉ muốn nghiên cứu y thuật, chăm chỉ cần cù cứu chữa người bệnh. Không phải để cưới một tỳ nữ, nếu chỉ muốn cưới tỳ nữ, khi Ngụy mỗ vẫn là tạp dịch thì còn xứng đôi. Cần gì phải cố gắng tiến về phía trước, tiểu thư không cho rằng tại hạ chỉ xứng với một tỳ nữ thôi chứ? Là đang vả vào mặt sư phụ ta hay là vả vào mặt ta?”

Ngụy Hàn nói chuyện cực kỳ không khách khí, suýt chút nữa chỉ vào mũi Trần Diệu Vân mà mắng. Kiểu người như nàng khiến người ta thật chướng mắt. Muốn mang tỳ nữ ràng buộc với hắn? Coi thường hắn đến mức này sao?

"Ngươi?" Hai nữ tử kia tức giận đến mặt đỏ bừng.

Không đợi Trần Diệu Vân nổi bão, ngoài cửa lại truyền đến một trận tiếng cười khẽ.

Ngay sau đó hai bóng dáng xinh đẹp đẩy cửa xông vào, một nữ nhân còn vỗ tay cười khẽ nói: “Thú vị thật thú vị, không nghĩ tới đệ tử bế môn của Bồ tiên sinh lại thú vị như vậy, thật sự là làm cho tiểu nữ đây khâm phục.”

“Các ngươi?” Ngụy Hàn sắc mặt cổ quái nhìn người mới tới.

Các nàng chính là Hứa Du Nhiên và thị nữ Lục Nhi đi cùng nàng như hình với bóng. Nhìn thấy hắn, thị nữ Lục Nhi lại theo bản năng ngửi ngửi một chút, giống như xác nhận cái gì đó, nói vài câu bên tai Hứa Du Nhiên.

Điều này cũng làm cho đôi mắt của nàng trở nên sáng hơn. Đôi mắt như mỉm cười đánh giá Ngụy Hàn, cảm thấy hắn đang cảnh giác.

"Mũi của người phụ nữ này có phải là chó không?"

Ngụy Hàn làm sao còn không hiểu thân phận của mình đã bại lộ, rất rõ ràng mũi Lục Nhi không thích hợp, ngụy trang cao minh đến đâu cũng không giấu được hương vị của mình.

"Hứa tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây?" Trần Diệu Vân trong lòng cả kinh, lại sợ tới mức trực tiếp đứng dậy.

Hai người nhìn như đều là thiên kim đại tộc, kỳ thật thân phận địa vị chênh lệch rất lớn. Hứa Du Nhiên chính là thiên kim tiêu cục Vũ Uy, từ nhỏ đã giúp phụ thân quản lý gia nghiệp, là kiều nữ số một ở huyện Thanh Sơn.

Cũng chỉ có Trần gia đại tiểu thư thần bí mới có thể so được với nàng. Trần Diệu Vân là một cô nương bị Trần gia ném ra ngoài thông gia. Làm sao có thể đối chọi được trước mặt nàng, tất nhiên phải hoảng hốt chào hỏi rồi.

Nhưng Hứa Du Nhiên lại không để ý tới nàng, mà là nhìn về phía Ngụy Hàn: "Nghe nói đệ tử bế môn của Bồ tiên sinh là một vị thiếu niên thần y thiên tài, hôm nay vừa thấy quả thật bất phàm, tiểu nữ xin có lễ.”

"Hứa đại tiểu thư khách khí." Ngụy Hàn bất đắc dĩ gật đầu, lại trông thấy nụ cười của thiếu nữ.

Lúc này Trần Diệu Vân và thị nữ Thúy Liên có ngốc đến đâu cũng phát hiện có điều không đúng.

Nàng hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên: "Tỷ biết hắn? "

“Không biết, lần đầu tiên gặp." Ánh mắt Hứa Du Nhiên mỉm cười nhìn về phía nàng, hơi mang theo một tia uy hiếp nói: "Nhưng vừa rồi Nguỵ đại phu nói rất đúng quả là huynh ấy không hợp với vị thị nữ này của ngươi, Diệu Vân muội muội cảm thấy sao?”

“Đúng thế.” Trần Diệu Vân lau mồ hôi lạnh cười nói: “Hôm nay là do trưởng bối trong nhà thúc giục, vì thế mới gặp mặt một lần. Kỳ thật muội muội và Ngụy đại phu đều không có ý kết thân, chỉ muốn ứng phó mà thôi. Chi chẳng tỷ tỷ ngồi xuống ăn một chút đi?”

“Không cần!” Hứa Du Nhiên khoát tay áo, không kiên nhẫn hỏi: "Ta và Ngụy đại phu có mấy lời cần nói, không biết muội muội có thể thành toàn hay không?”

“Đương nhiên được, mọi người cứ thoải mái trò chuyện.”

“Thúy Liên, chúng ta đi!”

“Tỷ tỷ cứ thong thả, hẹn gặp lại.”

Trần Diệu Vân tái mặt đứng dậy cáo từ, một giây cũng không dám ở lại lâu.

Chờ sau khi nàng mang theo thị nữ rời đi, Hứa Du Nhiên mới lần nữa bật cười. Trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng lại lần nữa nổi lên vẻ sinh động, trêu ghẹo: “Không biết thiếp thân nên gọi ngài Ngụy đại phu, hay là Kiều quản sự đây?”

“Chưởng quỹ cần gì phải chọc ghẹo ta?” Ngụy Hàn thản nhiên cười cười: "Tại hạ che dấu thân phận cũng là bất đắc dĩ, có một số việc không khiêm tốn dấu mình chỉ có thể rước họa vào thân, mong Hứa chưởng quỹ hỗ trợ giữ kín.”

Bạn đang đọc Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh (Bản Dịch) của Phì Lặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TửKhuynhNhưMộng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 199

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.