Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hẹn hò

Phiên bản Dịch · 1189 chữ

Nhà hàng là nơi thú vị nhất, nơi này ngư long hỗn tạp, tin tức linh thông. Ngụy Hàn là một người tập võ, lỗ tai cũng thính hơn bình thường. Phần lớn tiếng nghị luận nhỏ bé phía dưới đều chui vào lỗ tai hắn.

"Nghe nói chưa?" Một người đàn ông trung niên ra vẻ thần bí nói: "Hôm qua huyện thừa và huyện lệnh đã triệu tập các đại gia tộc, bang phái, thương nhân tiến hành thảo luận đó, nghe nói muốn bắt tay trục xuất nạn dân!”

“Dự Châu bị tai ương lâu như vậy, rốt cục mới bắt đầu bắt đầu thanh lý sao?

"Không phải chứ, nhiều nạn dân như vậy thì đuổi đi đâu mới tốt?"

"Trục xuất cũng tốt, mỗi ngày đều đang phát cháo, nhiều người như vậy huyện Thanh Sơn chúng ta làm sao có thể nuôi sống được?"

Những người xung quanh bày tỏ quan điểm của họ.

Ngụy Hàn nghe vậy cũng yên lặng nhíu mày, bởi vì hắn từng là nạn nhân, thậm chí làm nạn dân cũng rất khổ sở.

Bọn họ ngàn dặm xa xôi một đường tới các huyện thành lớn đều cầu mong sống sót. Có người tìm được việc làm an cư, có người ngồi chờ phát cháo, số người chết đã chẳng đếm xuể nữa rồi.

Tất nhiên quan phủ hiển nhiên sẽ không cho phép tình hình cứ tiếp tục loạn như vậy. Trục xuất các nạn nhân đã trở thành lựa chọn duy nhất hiện nay.

"Nghe nói đã có tin tức xác thực." Nam nhân trung niên tiếp tục nói: "Huyện lệnh đại nhân đã hạ lệnh, các gia tộc lớn đều xuất lực. Một là thu nhận nạn dân, hai là đuổi người về Dự Châu. Tóm lại trước tết phải khôi phục trật tự huyện thành, nếu không triều đình trách tội xuống thì họ không gánh vác nổi.”

“Than ôi! Cứ như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu người chết nữa đây?”

“Đúng vậy, nghe nói mấy huyện khác cũng đều dùng phản quân áp bức nạn dân vào tuyệt lộ, chẳng khác nào họ đang đứng về phía bọn phản quân cả.”

“Cũng không biết các quan trên nghĩ gì nữa?”

Mọi người nghị luận sôi nổi.

Ngụy Hàn lại uống rượu cười, bọn họ nghĩ như thế nào cũng đâu có can dự đến nạn dân?

Những loạn lạc bên ngoài không hề quan hệ đến họ. Tựa như người quét dọn tuyết ra khỏi đường đi mà thôi, người khổ cuối cùng chỉ có nạn dân mà thôi. Nếu thật sự loạn thật, hắn có nên trốn hay không nhỉ?

Ngụy Hàn híp mắt trầm mặc suy tư: “Đi một bước tính một bước đi!”

"Nếu thật sự phản quân muốn công thành thì mình phải chạy, nếu không cẩn thận sẽ chết dưới tay loạn quân, hai quân giao chiến rất khó phòng bị.”

"Nhưng hiện tại còn chưa tới nước này, chờ một chút rồi nói sau."

Ngụy Hàn phân tích một hồi cuối cùng đành thả lỏng một chút. Thế đạo hỗn loạn, vừa mới ổn định lại hắn cũng không muốn di dời khắp nơi, cuộc sống của nạn dân thật sự không dễ chịu.

“Vì sao người Trần gia còn chưa đến?” Khi Ngụy Hàn còn đang suy nghĩ lung tung thì người hắn đợi lại thong thả đến muộn.

Hai thiếu nữ nhỏ tuổi chắc khoảng chừng mười lăm, mười sáu. Dẫn đầu là một thiếu nữ váy đỏ, bộ dáng bình thường, khuôn mặt đoan chính. Trong ánh mắt lộ ra một chút kiêu ngạo lạnh lùng, giống như là thiên nga cao cao tại thượng vậy.

Bên cạnh hình như là thị nữ của nàng, mặc một chiếc áo khoác nhỏ. Dáng người hơi thấp làn da ngăm đen, hơn nữa hai tay còn có chút thô ráp. Đôi mắt hết sức bình thường không có sự cao ngạo của chủ nhân.

“Ngươi chính là đệ tử bế môn của Bồ tiên sinh?” Thiếu nữ váy đỏ nhíu mày hỏi.

“Không sai!” Ngụy Hàn trực tiếp đứng dậy, lễ phép chắp tay: "Tại hạ Ngụy Hàn, là đệ tử bế môn của Bồ tiên sinh, trước mắt là đại phu chính thức của hiệu thuốc Trần thị."

"Đại phu chính thức?"

"Trẻ như vậy?"

Trên mặt hai nữ tử có chút kinh ngạc.

Thiếu nữ mặc váy đỏ vốn có chút kiêu căng, thần sắc cũng tốt hơn rất nhiều, sau khi ngồi xuống liền nói: "Ta là Tam tiểu thư của Trần gia tên Trần Diệu Vân, nể mặt Bồ tiên sinh, ta mới đến đây gặp mặt. Nhưng tốt nhất ngươi đừng nảy sinh suy tưởng gì, tiểu thư Trần thị không phải người ngươi có thể với tới, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi!” Ngụy Hàn không vui không buồn gật gật đầu, hắn không bất ngờ với chuyện này.

Dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra, thiếu nữ kia không thích bị người ta buộc chung với hắn. Hắn cũng không phải hô mưa gọi gió gì, hiện tại cũng nghèo hơn người ta, người ta không thích là lẽ đương nhiên. Hiện tại người ta chướng mắt hắn càng tốt, tâm tư mọi người cùng vui.

“Ngươi không cần tủi thân, dựa vào thiên phú của ngươi, vẫn có thể tìm thấy mối tốt.” Trần Diệu Vân rất hài lòng với vẻ thức thời của hắn, an ủi hai câu rồi nói: "Nếu đã tới rồi, liền cùng nhau ăn cơm đi, để người khác khỏi nói Trần gia chúng ta không hiểu lễ nghĩa.”

“Đa tạ!” Ngụy Hàn khách khí gật đầu đáp ứng.

Trần Diệu Vân cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp gọi gã sai vặt đến gọi đồ ăn. Có lẽ là vì dựa vào túi tiền lớn nắm trong tay, nàng trực tiếp gọi một bàn đầy thức ăn ngon, tính toán kỹ ít nhất hơn trăm lượng bạc.

Nếu là người bình thường gặp phải chuyện này, nhất định phải bị nàng dọa sợ không nhỏ. Nhưng bây giờ đối với Ngụy Hàn mà nói trăm lượng bạc chẳng là gì. Hắn vẫn ăn uống bình thường, không hề tỏ ra thất thố.

“Thúy Liên, còn không mau gắp thức ăn cho Ngụy đại phu?” Trần Diệu Vân đột nhiên phân phó.

“Vâng, tiểu thư!”

Thị nữ Thúy Liên di chuyển đến bên cạnh Ngụy Hàn, ra vẻ dịu dàng gắp thức ăn cho hắn.

“Ngụy đại phu, ngài nếm thử món ăn này!”

“Món này cũng không tệ, ngài thử xem!”

"Hả?" Ngụy Hàn trừng mắt, đáy lòng đang bình tĩnh suýt chút nữa là bùng nổ.

Chuyện này là sao đây? Hôm nay hắn và vị Trần tam tiểu thư kia hẹn hò. Nàng không vừa mắt hắn cũng là chuyện dễ hiểu, còn cực lực tác hợp hắn với thị nữ của nàng là thế nào?

Muốn lôi kéo lại không muốn tự mình xuất lực, trong đầu Trần Diệu Vân chỉ nghĩ được đến đó thôi sao?

Bạn đang đọc Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh (Bản Dịch) của Phì Lặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TửKhuynhNhưMộng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 254

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.