Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Minh Hôn(tiếp)

Phiên bản Dịch · 1465 chữ

“Bà câm miệng!” Lão giả quát lớn một câu, sau đó nhìn về phía Tống Tiêu: “Quân tử đương thành nhân chi mỹ.*”

Tống Tiêu nhìn ông ta nói: “Cưỡng chế bắt cóc người chưa hết dương thọ làm con rể, đây cũng không phải là chuyện quân tử thường làm.”

Lão giả hít sâu một cái, đáp: “Ngươi cũng nhìn thấy cảnh tượng long trọng hôm nay rồi, ngày vui như thế, ngươi muốn mang người đi, mặt mo này của ta phải để vào đâu?”

“Nếu ngươi có thể đi lại giữa hai giới âm dương thì cũng là người có bản lĩnh, chi bằng mọi người kết làm bằng hữu.”

“Không phải ta nói ngoa, sau này người chắc chắn sẽ có chỗ dùng tới người của Hàn mỗ, đến lúc đó cứ mở miệng."

“Hàn Hành ta… Nhất ngôn cửu đỉnh!”

Miệng lão giả thì nói vậy nhưng trong lòng cũng không bình tĩnh.

Lúc còn sống ông ta đã gặp rất nhiều người có bản lĩnh quá m, không ít người còn là đại sư danh tiếng lẫy lừng.

Thể hiện các loại thần kỳ, làm cho người ta không thể không kính sợ.

Nhưng giống như loại giống như người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này… dùng thân thể người sống, đêm hôm khuya khoắt xông vào nơi minh hôn của nữ nhi ông ta, không những có thể thấy được bọn họ, còn có thể trao đổi qua lại không gặp trở ngại thì ông ta mới nghe lần đầu.

Trong lòng tràn ngập rung động!

Hơn nữa vừa rồi bà vợ già tính tình chanh chua lại vô cùng táo bạo của ông ta sử dụng âm phong công kích người này, đối phương lại phóng thích ánh sáng màu vàng kim từ trên thân ra mà ông ta kiêng kị không thôi.

Đây rõ ràng là pháp thuật cao cường!

Sau khi chết mới biết, thế giới vượt xa so với khi còn sống nghĩ nhiều.

Người trước mắt này… chắc chắn không đơn giản!

Đổi lại là Âm Dương sư quá âm xen vào việc của người khác, một trận âm phong căn bản là đã thu phục được rồi.

Càng đừng nói đến võ tướng tiên tổ lúc sống giết người vô số đến làm khách nhà ông ta, một đao qua linh hồn đã có thể chém ngươi thành hai mảnh rồi!

Nào cần đến cuộc thương lượng có phần hèn mọn thế này?

“Kết bạn không thành vấn đề, nhưng làm người phải có nguyên tắc, ta sẽ không kết bạn với loại cướp đoạt dương thọ của người khác như ngươi.”

“Nam cưới nữ gả, cần nói đến ngươi tình ta nguyện.”

Tống Tiêu bình tĩnh nhìn lão giả, chậm rãi nói: “Nếu ngươi nhìn trúng người này vậy đợi sau khi hắn ta trăm tuổi hẵng nói tiếp.”

“Chuyện như hiện giờ, dù hôm nay ta không quản thì ngươi không sợ bị trời phạt sao?"

“Lúc sống có thể không tin, nhưng giờ thế này rồi, chẳng lẽ ngươi không rõ ngẩng đầu ba thước có thần linh, còn dám làm loạn?”

Trên mặt lão giả lộ ra vẻ ra âm trầm bất định, trời phạt hay không cái mẹ gì, cái làm ông ta thật sự kiêng kỵ là bản thân người này.

Suy nghĩ một lát, hỏi: "Ngươi chẳng lẽ. . . Đến từ thiên đình?"

Tống Tiêu nhìn ông ta đáp: “Ông già, đừng nói những thứ vô dụng nữa, nhân lúc chưa làm ra sai lầm lớn, mau vui vui vẻ vẻ thả người đi.”

Lúc này người trong sân không nhịn được nữa, lạnh lùng nói: “Thiên đình tới thì thế nào? Biết đây là địa giới của ai không? Người trẻ tuổi đừng kiêu ngạo quá.”

Tống Tiêu nhìn quanh tìm kiếm giọng nói, người nói là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặc quan bào cổ đại, đầu đội mũ quan, sắc mặt nghiêm nghị.

Lúc này những người khác cũng nhao nhao mở miệng…

“Ngươi tốt nhất là nên nghe ngóng cẩn thận chút xem đây là địa bàn của ai rồi hẵng đến hỗn xược!”

“Hôm nay ngươi phá mối hôn này, cẩn thận báo ứng sẽ lên người nhà ngươi đấy!”

"Địa phủ đều đã không khống chế được, thiên đình chẳng qua cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, ngươi dựa vào đâu mà cuồng vọng?"

Đám người trong sân càng nói càng không giống lời, có người thậm chí còn dùng đến năng lượng tinh thần, lời nói lớn như tiếng sấm, ý đồ ảnh hưởng đến thần trí Tống Tiêu.

"Đủ rồi!"

Tống Tiêu quát to một tiếng, chiếc ô đen trong tay khẽ rung lên, vô số hạt mưa tản đi khắp nơi.

Mỗi một giọt mưa rơi đều phóng ra ánh sáng kim sắc mãnh liệt!

Có kẻ bị giọt mưa kim sắc bắn lên thân, giống như bị liệt diễm thiêu đốt, lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Sắc mặt những người trong sân bỗng thất kinh chạy tán loạn.

“Muốn đánh nhau phải không? Còn dám uy hiếp ta? Có phải cảm thấy chết rồi thì hay lắm rồi đúng không? Muốn chết lần nữa không?”

Tống Tiêu ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía những người kia.

"Bọn ngươi nên lấy làm may, vì hôm nay ta không phải tới để giết người."

Trong sân bỗng trở yên tĩnh xuống.

Tống Tiêu nhìn về phía lão giả họ Hàn, đợi ông ta trả lời.

Lão giả nhìn đám khách khứa chật vật không chịu nổi trong sân, sắc mặt khó coi trở nên trầm mặc.

Nói thế nào đi chăng nữa thì dù sống hay chết cũng cần có mặt mũi.

Cho dù tên khách không mời mà đến này có đến từ thiên đình đi chăng nữa, vậy thì cũng đã sao?

Ông ta cũng không phải không có lai lịch gì!

Đối phương chọn ngày hỉ của con gái ông ta, xông vào quấy nhiễu hôn lễ.

Nếu đã nhận định như vậy rồi thì trong đầu sao nghĩ thông được?

Lúc này trong nhà chính đột nhiên truyền ra một giọng có phần mỏng manh: “Cha, bỏ đi, hắn nói đúng, âm dương tách biệt, sinh tử khác nhau, đoạt dương thọ của người ta thực sự là chuyện trái với lẽ trời, dù hắn có nguyện ý, con gái cũng không muốn gả.”

Giọng nữ sắc bén cất lên: “Hôn nhân đại sự, há có thể như trò đùa?"

Lão giả vẫn trầm mặc như cũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Tiêu đang cầm ô đen, tính toán lợi hại trong lòng.

Cuối cùng, thở dài: "Thôi!"

Khoát khoát tay trầm giọng nói: “Đưa người ra ngoài, chuyện này đến đây là chấm dứt.”

Đến cùng người này vẫn làm ông ta kiêng kị, thôi thì ông ta tạm thời nhịn xuống.

Đám người trong san nháo nhác nhìn Tống Tiêu bằng ánh mắt lạnh lùng, tuy rằng không ai nói gì thêm, nhưng trên mặt đều viết ra vẻ oán hận sâu sắc.

Lát sau.

Tân lang mặc hỉ phục bị hai bà tử mặt mũi xấu xí lôi ra, kéo đến trước mặt Tống Tiêu, ném người thật mạnh.

Cho tới giờ khắc này, người thanh niên này vẫn ngây ngây dại dại như trước, hoàn toàn không biết mình vừa dạo một vòng quỷ môn quan.

Tống Tiêu đưa tay ra đỡ, gật gật đầu với lão giả: “Cảm ơn!”

Nói rồi quay người rời đi!

Lúc ra khỏi cổng, thấy một bóng người đứng dưới bóng cây hòe già ở cổng.

Nhìn không rõ dáng vẻ, tựa hồ nhìn chằm chắm về phía hắn, nhưng không có bất kỳ hành động thừa thãi nào.

Tống Tiêu cũng không để ý đến, một tay chống ô, một tay mang theo người thành niên nhẹ như không, bước nhanh rời đi.

Sau khi đi một quãng đường dài, quay đầu nhìn lại, nào còn có những tòa nhà cổ kính đèn đuốc sáng trưng?

Rõ ràng chỉ có một mảnh mộ phần cỏ hoang um tùm, cùng vài cây già lẻ loi!

Tí tách, tí tách.

Những hạt mưa rơi nhịp nhàng trên ô.

Xung quanh truyền đến tiếng côn trùng, tiếng ếch nhái kêu.

Tống Tiêu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đen kịt.

Trong đám mây đen, dường như có một đỉnh núi khổng lồ ẩn hiện trong đó.

Như ẩn như hiện.

Quân tử đương thành nhân chi mỹ: Quân tử thường thành toàn chuyện tốt, không phá hoại chuyện của người người khác, mà kẻ tiểu nhân thì thường ngược lại

Bạn đang đọc Thế Giới Chân Thực (Bản dịch) của Tiểu Đao Phong Lợi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Takitori
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.