Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Minh Hôn

Phiên bản Dịch · 1555 chữ

Chương 1: Minh hôn

Đêm

Núi hoang.

Mọi âm thanh đều trở nên tĩnh lặng.

Không còn tiếng côn trùng râm ran, không còn tiếng chim hót, cũng chẳng còn tiếng ếch kêu.

Không khí ẩm ướt oi ả, hệt như một cơn mưa rào sắp đến.

Trên con đường núi hiểm trở đầy cỏ dại, đột nhiên có một đội ngũ bước ra.

Phía trước là hai hàng thiếu nữ mặc quần áo sặc sỡ xách theo đèn lồng, những chiếc đèn lồng màu đỏ toát lên vẻ mờ ảo.

Sau đám người chen chúc có một con ngựa to lớn đẹp đẽ.

Một thanh niên ngồi trên lưng ngựa, mặc một bộ hỉ phục màu đỏ tươi, nhưng đầu lại cúi rũ xuống, tựa hồ như đã ngủ say.

Người dắt ngựa là một cậu bé, trên khuôn mặt nhợt nhạt có hai vết ửng hồng bắt mắt.

Trên mặt nở nụ cười cứng ngắc.

Sau cùng là đội nhạc, chiêng trống réo rắt, kèn Xô-na du dương.

Phá vỡ sự tĩnh lặng.

Điểm đến của đội ngũ này là lưng chừng núi, nơi đó có một tòa nhà cổ xưa.

San sát như bát úp, đèn đuốc sáng trưng.

Bên ngoài tường sân, dưới cánh cổng hoa lệ có bóng người lay động, khách khứa đông đúc, náo nhiệt vô cùng.

Đến gần xem thì đám khách này ăn mặc chẳng hề có sự hài hòa gì cả.

Có trường bào, áo khoác, cũng có đồ Tây giày da.

Thậm chí có những võ tướng mặc áo giáp rách nát, đeo một thanh kiếm trên thắt lưng.

Trong đại viện rộng rãi có cơ man bàn, bếp lò chạy dọc theo bức tường, một đám đầu bếp đội mũ trắng đang ra sức lật qua lật lại chiếc xẻng bếp trên tay.

Hương thơm tỏa bốn phía.

Những cô hầu gái xinh đẹp, đầy mê hoặc lòng người đang bưng bê đủ thứ đồ ngon, như nước chảy mây trôi, không ngừng phục vụ những món ăn như bướm trong hoa.

Những tên ăn mặc không cùng thời đại người ngồi người đứng, kẻ hút thuốc lá, kẻ hút tẩu thuốc, chuyện trò vui vẻ, thoải mái biết bao.

Đợi chờ khai tiệc.

Chẳng mấy chốc, đội đón dâu kỳ lạ này đã đến cổng lớn đại viện.

Dừng lại ở đó.

Đám đông ở cửa lập tức vây quanh vui vẻ đưa người thanh niên phờ phạc xuống ngựa.

Đỡ người đó, bước qua sân đầy khách, bước đến nhà chính đối diện với cổng sân.

Ven đường mọi người đều cười haha chúc phúc.

Người thanh niên không đáp.

Trong nhà chính.

Bên trên những chân nến mạ vàng cao, cắm những ngọn nến đỏ tươi, ánh nến chiếu vào căn phòng sáng như ban ngày.

Ở giữa tiền sảnh, một người phụ nữ mặc váy cưới màu đỏ thêu phượng vàng phủ khăn trùm đầu.

Một nhóm phụ nữ xung quanh nói nói cười cười, đỡ tân nương tử đứng song song cùng chàng thanh niên đi vào.

“Mau bái đường!”

Trong sân có người hét lớn.

“Mau bái đường, mau mở tiệc!”

“Chuyện tốt thì đừng làm tốn thời gian nữa, nhanh lên, nhanh lên chút!”

“Ông đây đói lắm rồi!”

Đám người hò hét, không khí tràn ngập không khí vui tương ngày hỉ.

Đúng lúc đó, bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân.

Cộp, cộp, cộp.

Tiếng bước chân tuy không nặng nhưng dường như lại làm người nơi đây hoảng sợ.

Lúc này thời gian như ngưng trệ.

Khung cảnh ồn ào náo nhiên ban đầu lập tức yên tĩnh đến mức nghe thấy tiếng kim rơi.

Theo sau tiếng bước chân, một bóng người cao lớn từ bên ngoài bước vào, trên tay cầm một chiếc ô đen.

Giọt mưa rơi xuống theo chiếc ô.

Lộp bộp, rơi trên mặt đất lát đá xanh.

Tạo ra âm thanh "bốp" rõ ràng.

Người cầm ô khẽ nâng tay cầm ô lên, lộ ra khuôn mặt trẻ trung anh tuấn, mày kiếm mắt sáng.

Nhìn bốn xung quanh, mặt nở nụ cười nói: “Người đến nhiều thật đấy.”

Mọi người trong sân bất động như bị bấm nút tạm dừng, không dám nhúc nhích.

Khôi hài mà lại quỷ dị.

Trong nhà chính truyền ra một tiếng ho nhẹ, sau đó là một giọng có phần già nua vang lên.

“Người đến đều là khách, vị bằng hữu này đợi hai đứa nó bái đường thành thân xong ở lại uống chén rượu. Rượu nhạt đồ thanh, vẫn mong đừng ghét bỏ.”

Ngay sau đó lại có một giọng nhỏ lẩm bẩm: “Nhưng hắn là người!”

"Câm miệng!"

Một giọng nói có phần già nua thấp giọng mắng.

Tống Tiêu cầm ô cũng không đáp lại ngay mà nhìn khách nhân trong sân vô cùng thích thú.

Già trẻ nam nữ, tóc tai không đồng nhất, ăn mặc loạn cả lên.

Vậy mà còn có cả người mặc đồ trước thời Tần, búi kiểu tóc cổ đại!

Sư phụ từng nói, tình cảnh thế này là phức tạp nhất, lúc xử lý phải hết sức cẩn thận.

Lúc này những vị khách dường như cũng hiểu được rằng, “người” này đến đây vì bọn họ, hơn nữa còn có thể nhìn thấy được bọn họ!

Tuy rằng không thể tưởng tượng nổi, trong lòng cũng tràn đầy chấn động.

Nhưng có tiếp tục ngụy trang cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy nhao nhao “sống” lại.

Có kẻ tò mò, có kẻ chán ghét đánh giá vị khách cầm ô đen không mời này.

Tống Tiêu nhìn vào trong, chậm rãi nói: “Không mời mà đến, vẫn mong lượng thứ.”

“Chỉ là được người nhờ vả, đưa người về, mong chư vị hảo bằng hữu cho tiểu đệ đây nể chút mặt mũi, làm việc cho thuận lợi.”

Mang về?

Người trong sân lập tức kích động.

Ngay cả đám đầu bếp đang nấu ăn cũng không nhịn được quay đầu nhìn Tống Tiêu.

Ánh mắt trở nên lạnh lùng nguy hiểm.

“Cô gia của ta mà ngươi nói mang về là mang về sao? Ngươi thì tính là cái thá gì chứ?”

Một giọng nữ sắc bén từ bên trong truyền ra, mang theo sự tức giận khôn cùng.

Ngay lập tức, một trận gió âm hàn lạnh thấu xương đột nhiên thổi tới trong sân, như muốn thổi bay cả ba hồn bảy vía.

Thổi đến phía Tống Tiêu!

Tức khắc, một luồng sáng vàng vọt ra từ cơ thể Tống Tiêu.

Tựa như mặt trời chói chang!

Chói loáng đến không thể nhìn được.

Âm phong bỗng nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Đám người ăn mặc không cùng thời đại cũng hoảng sợ lui về phía sau.

Trên mặt mang sự kinh hãi nhìn người chống ô đen.

Keng!

Võ tướng mặc bộ giáp rách nát không thể không rút bội đao bên hông của mình ra.

Thân đao sáng như tuyết, hàn mang lóe lên.

Chĩa về phía Tống Tiêu.

“Bằng hữu, ta khuyên ngươi bình tĩnh chút, dừng tự chuốc thống khổ vào mình, ngươi cũng không muốn ở đây máu chảy thành sông chứ?”

Tống Tiêu liếc nhìn người đàn ông cao lớn với vẻ mặt bình tĩnh, sau đó xoay người đi về phía nhà chính.

“Cao môn đại viện như vậy, chắc hẳn cũng là người có thể diện, nếu muốn kén rể ắt người muốn như mây, hà tất phải giở thủ đoạn cưỡng ép như vậy?”

Lúc này, một lão giả từ trong nhà chính đi ra.

Ông ta mặc một bộ vest màu xanh nước biển vừa vặn, áo sơ mi trắng, đeo cà vạt, mái tóc bạch kim được chải chuốt tỉ mỉ.

Trên ngực áo còn có một bông hoa đỏ tươi, trên dải ruy băng đỏ rủ xuống viết chữ "nhạc phụ".

Sắc mặt lão giả nghiêm minh, không giận tự uy.

Nhìn kim quang dần dần thu lại cơ thể Tống Tiêu, trầm giọng nói: “Bằng hữu, thà phá mười ngôi chùa cũng không hủy một mối hôn sự. Ngươi thực sự muốn xen vào việc của người khác… Mang người đi?”

Tống Tiêu nhìn ông ta đáp: “Âm dương tách biệt, sinh tử khác nhau, đạo lý đơn giản như này ngài chắc chắn hiểu được, hà tất cưỡng cầu?”

“Hơn nữa, ta cầm tiền của người ta thì phải diệt họa hộ người ta, không phải là xen vào chuyện của người khác.”

Nói rõ tiền căn hậu quả với bọn họ.

Lão giả nhìn Tống Tiêu, hơi nhướng mày: “Vì tiền đúng chứ?”

"Ta có một ngôi nhà ở bên ngoài, còn có một vài gốc tiểu hoàng ngư nhi trong két sắt."

“Giờ ngươi rời đi thì những thứ đó là của ngươi.”

“Lão già nhà ông dám giấu tiền riêng? Ông nói xem, có phải chuẩn bị cho tiểu yêu tinh nào không?”

Giọng nói the thé đầy phẫn nộ của nữ nhân lại phát ra từ trong phòng.

Lão giả chau mày, còn chưa kịp mở miệng thì người phụ nữ lại lớn giọng nói: “Cớ gì phải nói nhảm với hắn, chỉ là một tên hèn mọn…”

Bạn đang đọc Thế Giới Chân Thực (Bản dịch) của Tiểu Đao Phong Lợi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Takitori
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.