Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dù sao cũng từ tâm lý mắc bệnh sạch sẽ

Phiên bản Dịch · 1087 chữ

Lúc này ngoài cửa Dạ Mạc đã không còn giống như lúc cô tới, như thể đã được dọn dẹp qua một lần.

Một chiếc Maybach lấy phương thức cực kỳ bá đạo đậu thẳng trước cửa nhưng chẳng ai dám đi qua nói gì.

Trợ lý Lâm tiến lên hai bước, bước một bước lên trên thay cô mở cửa ghế sau.

Khúc Án đứng ngay cửa một lúc, chỉ có thể khuất phục bước lên xe.

Khúc Lan đã an vị trên ghế sau, hắn lười biếng ngã người vào lưng ghế, hai mắt rũ xuống nhìn văn kiện hiển thị trên màn hình máy tính bảng.

Khúc Án lướt mắt qua, nhìn cả một trang toàn là tiếng Anh đã thấy nhức cái đầu.

"Anh tìm em làm gì đó?" Sau khi xe bắt đầu di chuyển, Khúc Án thấy Khúc Lan không nói gì chỉ có thể mở miệng lên tiếng trước.

"Anh cho là em biết." Tấm mắt Khúc Lan vẫn cứng ngắc không dời, ngòi bút tùy ý ghi vài câu lên màn hình.

Khúc Án bĩu môi: "Anh không nói làm sao em biết."

Nhất thời trong khoan xe lập tức trở nên yên tĩnh như tờ, trợ lý Lâm ngồi ở ghế lái phụ thức thời vươn tay bấm nút kéo vách ngăn lên, hàng sau lập tức tách biệt với hàng trước, không gian an tĩnh chỉ còn nghe được tiếng hít thở của hai người.

Khúc Lan xử lý xong văn kiện, tùy ý đặt máy tính bảng xuống, kéo nhẹ cà vạt trên cổ áo, mở miệng nói: "Đêm hôm khuya khoắt em nhắn tin cho trợ lý của anh, còn kêu cậu ta giúp em an bài cho một người đàn ông bị bỏ thuốc, em nghĩ xem anh sẽ nghĩ như nào hả?"

Khúc Án do dự một lúc, nói: "Bộ anh không thích em sai trợ lý của anh làm việc à?"

Khúc Lan: "..."

"Không phải, ý chính là người đàn ông bị bỏ thuốc đó,"

Khúc Án lập tức vặn lại: "Em không phải là người bỏ thuốc đấy nhé."

Khúc Lan: "..."

Hắn đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấp họp cả đêm còn không mệt bằng nói mấy câu cô em gái này của hắn.

"Anh là đang muốn nhắc em đừng có dây vào mấy người lai lịch không rõ ràng, cũng như mấy thằng không sạch sẽ đó." Khúc Lan thở dài, hàng mày anh tuấn khẽ cau lại: "Em muốn dạng người nào anh cũng đều có thể giới thiệu cho em, đừng có lại dắt tên đèn ông nào từ trong quán bar ra nữa."

Lúc này Khúc Án mới ngộ ra, ra là anh trai cô hiểu lầm cô về cái này.

Nhưng đúng thật là cô không có ý gì với Giản Húc Nghiêu cả, nhờ trợ lý Lâm tới đây cũng vì anh ta có khả năng giải quyết sạch sẽ mấy chuyện này hơn cô, cũng không bị truyền ra mấy tin đồn vớ vẩn.

"Anh, anh cứ yên tâm, em biết mà." Khúc Án nhẹ nhàng thở ra một hơi, vốn dĩ cô đã tự giữ mình trong sạch rồi, càng sẽ không dây vào mấy người đàn ông không sạch sẽ đó, dù sao cũng từ tâm lý mắc bệnh sạch sẽ, không nói tới nửa kia của mình từng yêu qua ai chưa nhưng ít ra cũng phải là xử nam.

Cô mới không thèm mấy người từng làm qua với người phụ nữ khác.

"Em có thật sự biết không đấy?" Khúc Lan không tin lắm mà liếc cô một cái.

Khúc Án gật gật đầu: "Em biết mà!"

Sau đó, Khúc Lan không nói gì thêm nữa, xe chạy lên cầu vượt một lúc rồi quẹo xuống , mười phút sau dừng lại trước cửa khách sạn Lam Ngạn.

Khách sạn Lam Ngạn nằm ngay vị trí đắc địa của trung tâm thành phố, là một trong những sản nghiệp bất động sản dưới quyến của Khúc Lan, mấy khi kết thúc mấy buổi xã giao ở ngoài xong mà lười về nhà thì hắn sẽ qua phòng tổng thống bên này nghỉ.

Ở đây cũng có một phòng tổng thống dành riêng cho cô, chỉ là cô không nghĩ tới tối nay anh cô lại đưa cô về đây.

"Ngày mai anh phải bay tới nước M, tính tối nay ở đây." Khúc Lan nhìn đồng hồ nói: "Hay là, anh kêu tài xế đưa em về nhà."

Khúc Án tùy ý xua tay: "Trễ vậy còn về chi nữa, em ngủ tạm một đêm ở đây cũng được."

Động tác xuống xe của Khúc Lan lập tức dừng lại, anh nhướng mày nhìn về phía em gái của mình: "Em còn nhớ lúc nãy em nói biết cái gì không?"

Nhất thời Khúc Án không kịp phản ứng: "Hả, em biết cái gì?"

Khúc Lan: "..."

"Thôi, trong lòng em biết rõ là được."

Vừa nói, Khúc Lan vừa chỉnh lại cà vạt, giẫm lên giày da đi vào khách sạn không khác gì ông chủ tới thị sát khách sạn, bảo an trong đại sảnh đều biết mặt hắn lập tức đứng dậy chào hỏi.

Trợ lý Lâm đi theo sau Khúc Lan, càng làm nổi bật hơn khí thế bá tổng của hắn.

Khúc Án hoang mang chỉ biết sờ đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tới khi đứng trước cửa phòng cũng không hiểu được lời của Khúc Lan là có ý gì.

Tận cho đến khi cô mở cửa phòng ra, nghe được tiếng thở dốc của đàn ông phát ra từ hướng phòng của cô, mà phòng khách vốn dĩ phải tối thui nay lại được bật đèn sáng trưng như ban ngày.

Khúc Án đóng cửa lại, gót chân giẫm lên đôi cao gót không khỏi bước nhanh hơn, sau đó rầm một tiếng mở cửa phòng ngủ của mình ra.

Đập vào mắt cô chính là đang tự ngậm áo mình dựa vào đầu giường, cúi đầu dùng một tay tuốt dương vật của mình – Giản Húc Nghiêu.

Vừa nghe được tiếng mở cửa, Giản Húc Nghiêu giống như bị giật mình ngẩng đầu lên cùng lúc đối mặt với Khúc Án.

Khúc Án: ...

Rốt cuộc cô cũng hiểu anh cô có ý gì rồi.

Nhưng thật sự không phải cô kêu trợ lý Lâm mang Giản Húc Nghiêu tới đây mà!

Bạn đang đọc Thất Sách của Đồ Huyền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ciara24
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.