Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mặt mũi của nhóc mặt than, cô hiểu.

Phiên bản Dịch · 1134 chữ

Bị bỏ thuốc trong quán bar là chuyện quá đỗi bình thường.

Những người thường xuyên tới quan bar đều tự mình hiểu rõ chuyện không thể đụng vào ly đã rời khỏi tầm mắt của mình, vì không ai biết khi mình rời đi bên trong đã bị cho cái gì vào.

Nhưng đây là Dạ Mạc, chủ đích là nhắm tới sự riêng tư và an toàn, cho dù ở đây có người uống đến say quắc cũng không thể xảy ra chuyện "hốt xác", chứ đừng nói là bỏ thuốc.

Khúc Án cau mày, không nghĩ ra được đứa nào ngu ngốc lại có thể đi bỏ thuốc Giản Húc Nghiêu, vốn dĩ người ta là bị ông chủ ép tới ôm đùi, có muốn ngủ cũng không cần dùng tới cái thủ đoạn hèn hạ này.

Rõ ràng, Giản Húc Nghiêu trên ghế salon đã bị thuốc khống chế dục vọng, cố gắng cởi cúc áo trong vô vọng.

Một người đẹp như vậy lại phát tính trước mặt mình, khiến Khúc Án không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.

"Hay là tôi để lại không gian cho cậu tự giải quyết một chút ha?" Khúc Án chỉ chỉ ra ngoài cửa, tùy ý nói: "Tôi có thể đi ra ngoài trước."

"Không..." Giản Húc Nghiêu miễn cưỡng duy trì trì được lý trí: "Tôi không sao."

Khúc Án nhìn dáng vẻ chật vật này của anh, nhìn góc nào cũng không giống không sao.

May là Tịch Nam Sương tới nhanh, Khúc Án cũng không nói gì thêm để cho Giản Húc Nghiêu trong phòng bao tự giải quyết trước một chút.

Mặt mũi của nhóc mặt than, cô hiểu.

Khúc Án nói qua chuyện Giản Húc Nghiêu bị bỏ thuốc cho Tịch Nam Sương nghe, sau đó nói qua một chút với nhân viên công tác, nhân viên ở đây nghe xong tỏ vẻ đã hiểu, lập tức có thể đi kiểm tra giám sát.

Để phòng ngừa có người táy máy tay chân vào bản giám sát. Tịch Nam Sương cũng chuẩn bị đi qua tự sao một bản riêng.

Mặc dù, đây căn bản không phải là chuyện Khúc Án và Tịch Nam Sương nên lo, nhưng các cô lại cảm thấy một thiếu niên trẻ tuổi như vậy mà lại bị ông chủ của mình ép tới đây để bán thân thì cũng thật tội nghiệp.

Trước kia không thấy, không cần giúp thì không giúp.

Nhưng đây lại xảy ra trước mắt mình, có thể giúp thì chắc chắn sẽ giúp.

Trong lúc chờ Tịch Nam Sương đi xem lại thời gian của camera giám sát, Khúc Án đi ra ngoài nghe điện thoại, sau đó cô gõ cửa phòng bao, nói với Giản Húc Nghiêu: "Chờ lát nữa sẽ có đưa cậu về khách sạn, cậu đến đó rồi tự mình giải quyết một chút đi."

Giản Húc Nghiêu nâng mí mắt lên nhìn cô một cái, nhấp môi không nói lời nào.

Dù đã trúng thuốc kích dục rồi mà mặt mày còn khó ưa như vậy, trong lòng Khúc Án âm thầm trợn mắt.

Đợi tới khi bản giám sát được copy xong, Tịch Nam Sương không biết nói sao chỉ có thể đưa USB đặt lên tay Khúc Án: "Cậu chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng được là ai đã bỏ thuốc cậu ta đâu."

Khúc Án: "?"

"Ai?"

Cái giọng điều này, nghe sao giống như cô quen người vậy.

"Ông chủ cậu ta đưa người tới, lúc đưa rượu thì bỏ thuốc vào." Ánh mắt Tịch Nam Sương nhìn Giản Húc Nghiêu giống như nhìn một nhóc đáng thương bị vứt bỏ: "Chậc chậc, ông chủ của cậu ta cũng ác quá rồi, một chút cũng chẳng thèm để ý cậu ta ở đây leo lên được người nào."

Khúc Án hơi nhướn mày, chuyện này cũng thật ngoài ý muốn nha.

"Cậu có nghe không đó, ông chủ của cậu bỏ thuốc cậu đó." Khúc Án đi tới hai bước ném USB lên người anh: "Đây, bằng chứng đều ở trong đó, muốn dùng như nào thì tùy cậu."

Giản Húc Nghiêu cố gắng kiềm chế dục vọng của cơ thể để không lộ ra biểu cảm quá mức khó coi, mím chặt môi cầm USB bỏ vào trong túi.

Ngay lúc đó, điện thoại Khúc Án chợt vang lên.

Cô lấy điện thoại ra nhìn một cái, rồi ngoắc ngoắc tay kêu Giản Húc Nghiêu: "Người đón cậu tới rồi, mau cùng anh ấy tới khách sạn đi."

Sau đó, một người đàn ông mặc âu phục màu xám nhạt mang theo hai vệ sĩ đi dọc trên hành lang tới trước cửa phòng bao, nhìn về phía Khúc Án gật đầu chào: "Cô Khúc Án."

Khúc Án nghiêng người nhường lại vị trí: "Trợ lý Lâm, làm phiền anh rồi."

Trợ lý Lâm cười khẽ, để cho hai vệ sĩ sau tới đỡ Giản Húc Nghiêu dậy.

Nhưng không biết có phải Giản Húc Nghiêu có bệnh sạch sẽ hay không nhưng nhất quyết không cho người khác đụng vào mình, phải tự mình đứng lên khập khiễng đi theo bọn họ về phía trước.

Lúc đi ngang qua người Khúc Án, anh cất giọng khàn khàn, nói: "Cảm ơn."

Khúc Án vẫy vẫy tay, không quá để ý tới lời cảm ơn này.

Trợ lý Lâm không đi theo bọn họ trước mà đi lại tới trước mặt Khúc Án, nở nụ cười với cô: "Cô Khúc Án, cô cũng phải đi với tôi luôn."

Khúc Án: "?"

Trợ lý Lâm: "Lúc cô liên lạc cho tôi, vừa hay Khúc tổng cũng ở đó, hiện giờ ngài ấy đang ở ngoài xe chờ cô rồi ạ."

Khúc Án: ??

"Bây giờ đã là mười một giờ tối, anh tôi còn ở bên cạnh anh làm gì?" Khúc Án khiếp sợ: "Trợ lý mấy anh làm việc đều không kể ngày đêm như thế à?"

Trợ lý Lâm cười nhạt, mang lại cảm giác như đã nhìn thấu hồng trần: "Đây là việc tôi phải làm."

Nói xong, trợ lý Lâm nghiêng người tránh đi, đưa tay thủ thế mời Khúc Án đi, hiển nhiên anh ta sẽ không thay đổi tư thế cho tới Khúc Án chịu đi mới thôi.

Tịch Nam Sương ở bên cạnh hết nhìn trợ lý Lâm lại nhìn qua Khúc Án, nghĩ tới ông anh trai bá tổng của bạn mình, cuối cùng thức thời lui về phía sau một bước, tặng cho Khúc Án một động tác cổ vũ cô cố lên.

Thanh quan cũng khó quản việc nhà, chị em lại càng khó mà lo hơn, Án Án, cậu tự cầu may cho mình đi~

Bạn đang đọc Thất Sách của Đồ Huyền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ciara24
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.