Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1106 chữ

Thấy hàng xóm đến góp vui, Tống Hồng Trung lập tức thay đổi sắc mặt, quát về phía Liễu Hồng Hoa: “Còn không mau trả lại của hồi môn cho người ta!”

Liễu Hồng Hoa không muốn, nắm chặt tay.

Tống Hồng Trung thay đổi sắc mặt, nếu như người ngoài đến vây xem, lời đồn truyền đi, vậy thanh danh nhà bọn họ liền thối. Liễu Hồng Hoa nói là không cầm, nhưng Tống Hồng Trung sao lại không biết đồ cưới để ở nơi đâu.

Hắn sải bước đi đến trong phòng Tống Thắng Miên, sau khi mở khóa, chỉ vào ngăn tủ cùng số vải vóc trong phòng, nói: “Đồ cưới của ngươi đều ở đây, tự mình dọn đi a.”

Tống Miên Tư cúi đầu, mắt đỏ đi vào trong phòng.

Phòng của Tống Thắng Miên là gian phòng cũ của cô, tủ hộp cha mẹ để lại cho cô đều ở bên trong, nhưng vải vóc lại thiếu vải bông, Tống Miên Tư nhớ lại lúc Tống Thắng Miên rời đi hành lý của nàng căng phồng, đôi mắt tối sầm.

“Đồ cưới nhiều như vậy!” Sau khi Lâm lão thái thái vào nhà, ánh mắt cũng không tránh khỏi mà nhìn tới.

Trong đầu nàng có chút vui sướng, cảm giác hôm nay đến đúng rồi, nếu nàng không tranh, đến lúc đó Tống Miên Tư có thể sẽ phải tay không vào cửa.

“Bà Lâm, bà sang một bên đi, cháu tự mình chuyển đồ qua đó.” Tống Miên Tư nói.

Vốn dĩ Lâm lão thái thái muốn đồng ý, nhưng nghĩ lại, muốn thăm dò rõ ràng đồ cưới của Tống Miên Tư có bao nhiêu, bà liền sửa lời: “Làm sao có thể a. Về sau chúng ta chính là người một nhà. Ta giúp ngươi dọn đồ đi cũng là chuyện nên làm.”

“Chuyện này sao có thể được?” Tống Miên Tư ngẩn người.

“Có cái gì không được, chỉ là mấy thứ này, bộ xương già của ta còn di chuyển được a.” Lâm lão thái thái nói xong, còn lập tức ra hiệu Hồng Tú chuyển một cái rương, sợ Tống Miên Tư từ chối.

Hồng Tú giống như không nhận ra nàng, kinh ngạc nhìn nàng mấy lần.

Bà lão này nổi danh biết tính toán, sao hôm nay lại giống như biến thành người khác, lại biến thành "vui vẻ giúp đỡ người" như vậy a?

Sau khi dọn xong đồ cưới, Tống Hồng Trung cố ý cao giọng nói: “Đồ cưới đều chuyển về hết rồi, cũng chứng tỏ chúng ta cũng không động tới đồ cưới của ngươi, quay đầu đừng vu khống người tốt nữa a.”

Hắn ồn ào như vậy, hàng xóm bên ngoài tới giúp vui nhất thời cảm thấy Tống Miên Tư có chút tính toán chi li.

Lâm lão thái thái bĩu môi, lầm bầm vài câu.

Tống Miên Tư trong lòng hơi động, cố ý lộ ra bộ dáng khó xử, “Bà Lâm, bà đừng hỏi mấy miếng vải bông đó đi đâu.”

Đúng rồi, còn có vải bông đây. Lúc này Lâm lão thái thái mới nhớ tới vừa rồi không nhìn thấy vải bông, bà cũng không có ý định giữ thể diện cho Tống gia. “Việc này cũng không thể không hỏi, khuê nữ, không phải ngươi nói nương ngươi để lại cho ngươi rất nhiều vải bông sao, sao ta một cuộn cũng không nhìn thấy?”

Lão thái thái còn định lấy vải bông làm mấy bộ quần áo mới.

“Là ta nhớ lầm.” Tống Miên Tư giả bộ mơ hồ, nói.

“Nhớ lầm? Sao có thể là nhớ lầm được!” Tống Miên Tư càng làm vẻ mơ hồ, lão thái thái càng không chịu buông tha cho nàng: “Đây chính là đồ cưới mà mẹ ngươi để lại cho ngươi a!”

Sắc mặt Liễu Hồng Hoa cuối cùng cũng thay đổi, trước đó Tống Thắng Miên đi Bắc Kinh, nàng sợ Bắc Kinh trời lạnh, liền đem vải bông của Tống Miên Tư cho cô, để cô đến kinh thành tự mình làm áo mặc cũng được, bán cũng được.

“Bà hỏi ta, ta biết hỏi ai đây, ta cũng không biết những vải bông kia đi đâu rồi.” Tống Miên Tư đỏ mắt, quay đầu đi chỗ khác. “Bà Lâm, bà coi như giúp con một việc, hôm nay cứ bỏ qua chuyện này đi.”

Lâm lão thái thái còn muốn nói gì đó, Hồng Tú thấy Tống Miên Tư thực sự quá đáng thương, kéo tay áo Lâm lão thái thái: “Được rồi, chuyện đã làm xong, chúng ta đi thôi.”

Nàng ta cứng rắn kéo Lâm lão thái thái rời đi.

Chúng nhân bên ngoài nghị luận ầm ĩ, nói đến Tống Hồng Trung và Liễu Hồng Hoa đều biến sắc mặt.

Tống Miên Tư cố ý cao giọng nói: “Đại bá, đại bá mẫu, vải bông các ngươi cầm thì cứ cầm, coi như ta hiếu kính các ngươi. Các ngươi cũng đừng nghĩ nhiều về việc này.”

“Khuê nữ này có lòng tốt biết bao a.” Đám người Triệu đại nương không khỏi cảm khái.

Tống Hồng Trung và Liễu Hồng Hoa mặt đen thui.

Lúc Lâm lão thái thái rời đi, trong miệng còn lẩm bẩm không ngừng, hiển nhiên rất nhớ nhung mấy thớt vải bông bị lấy đi kia.

Mặt Liễu Hồng Hoa trầm xuống, "phịch" một tiếng đóng cửa lại, bà ta quay đầu nhìn Tống Miên Tư, ánh mắt ác độc đến mức hận không thể lột da Tống Miên Tư ra. “Được, ta thật đúng là xem thường ngươi, không nghĩ tới ngươi có bản sự lớn như vậy.”

Không có người ngoài, Tống Miên Tư cũng không thèm lộ ra bộ dáng đáng thương kia nữa, nàng ta nở một nụ cười: “Đại bá mẫu, ta có bản lĩnh gì, nếu nói bản lĩnh vẫn là các ngươi có bản lãnh hơn nha.”

“Miên Tư, chúng ta cũng không bạc đãi ngươi, gần đây sao ngươi lại có ý kiến với chúng ta như vậy?” Ngón tay Tống Hồng Trung kẹp điếu thuốc, ánh mắt mang theo dò xét nhìn Tống Miên Tư.

Ông ta phỏng đoán Tống Miên Tư rốt cuộc biết được bao nhiêu, cô có biết buổi tối trước ngày thi đại học, nóc nhà bị dột là bị người động tay động chân hay không? Bây giờ phòng bị bọn họ như vậy, là bởi vì phát hiện ác ý của bọn họ hay là bởi vì chuyện kết hôn mà không vui?

Bạn đang đọc Thập niên 80 : Trưởng tẩu trà xanh của Mộc Mộc Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CuuvyThienHo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Emilyuyvu
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.