Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 969 chữ

Đối mặt với đại bá đại gian Tống Hồng Trung này, Tống Miên Tư biết mình không thể lộ ra điều gì nàng cười lạnh một tiếng: “Các ngươi bức ta lập gia đình, chẳng lẽ ta còn phải cảm kích các ngươi hay sao?”

Nói xong lời này, nàng xoay người lại, đi trở về trong phòng, bịch một tiếng đóng cửa lại.

Đóng cửa lại, Tống Miên Tư dựa vào ván cửa, ánh mắt thăm dò của Tống Hồng Trung phía sau còn chưa biến mất, trên trán Tống Miên Tư thấm ra mồ hôi cô phỏng đoán biểu hiện vừa rồi của mình, hẳn là không lộ ra sơ hở.

Ba giờ chiều.

Tống Miên Tư ở trong phòng, cô kiểm kê đồ cưới trước, xác nhận không kém quá nhiều, chỉ là sau khi chắc chắn chỉ thiếu mỗi số vải bông kia mà thôi, trong đầu cô mới dễ chịu hơn chút. Sau khi xác nhận đồ cưới không có vấn đề gì lớn, Tống Miên Tư lấy quyển sách trước đó ra ôn tập.

Cô muốn thi đại học. Không vì cái gì khác, chấp niệm một mực tâm tâm niệm niệm hai kiếp này của cô a, dù thế nào cũng phải đi thi.

Tống Miên Tư viết rất tinh tế, kỳ thi đại học năm 1982 ngoại trừ Anh Ngữ, còn có vật lý, hóa học, chính trị và sinh vật. Ngữ văn và tiếng Anh đối với cô mà nói không khó, nhất là tiếng Anh, kiếp trước lúc làm ma cô đã giao lưu với quỷ nước ngoài không ít, dù sao sau khi cải cách mở cửa, trong nước cũng có không ít người ngoại quốc, đương nhiên cũng có không ít quỷ ngoại quốc, thường xuyên qua lại như vậy, tiếng Anh của cô còn tốt hơn so với lúc còn sống. Chính trị và sinh vật đều có thể học thuộc lòng để học tập nhanh chóng, chỉ có toán học, vật lý và hóa học là tương đối khó khăn.

Lúc này thể hiện chỗ tốt của bút ký, Tống Miên Tư học ba năm ở trường cấp ba đều làm được bút ký đặc biệt hoàn chỉnh, bởi vậy, học tập đối chiếu bút ký, tốc độ quả thực rất nhanh, nhất là cô còn phát giác trí nhớ và năng lực lý giải của mình hình như tốt hơn trước kia rất nhiều.

Chỉ cần nắm giữ công thức để làm bài, suy một ra ba cũng rất dễ dàng.

Chiếu theo tình huống như vậy, chính mình tự học bằng cách đọc lại kiến thức tựa hồ cũng không phải không được.

Ngay khi Tống Miên Tư đang đặc biệt chuyên chú học tập, bên ngoài lại truyền đến một thanh âm: “Miên tư!”

Tống Miên Tư cầm bút dừng một chút, cô ra cửa nhìn, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc: “Hạ Thành ca, ngươi, sao ngươi lại tới đây?”

“Ta dẫn ngươi đi huyện thành mua đồ.” Lâm Hạ Thành cưỡi xe đạp loại cũ, một chân dẫm lên bàn đạp, một chân giẫm trên mặt đất. “Muốn kết hôn dù sao cũng phải mua đồ vật a.”

Hắn cong môi, nở nụ cười có vài phần lưu manh, mày kiếm mắt sáng, sống mũi thẳng tắp, da thịt màu mật tản ra khí tức hormone dày đặc, một thân quân trang càng lộ ra khí chất bất thường.

Trên mặt Tống Miên Tư ửng đỏ, nói: “Ngươi chờ một chút, ta đi thay quần áo.”

“Thay xiêm y làm gì, váy trên người ngươi liền đã là rất đẹp.” Lâm Hạ Thành cười nói, ánh mắt của hắn mang theo vài phần kinh diễm, mười tám tuổi chính là tuổi thanh xuân dào dạt, Tống Miên Tư hôm nay ăn mặc đặc biệt xinh đẹp tươi mát.

“Vậy ngươi cũng chờ một chút.” Tống Miên Tư nói.

Nàng xoay người chạy vào trong phòng, tìm thấy một tờ giấy đỏ, nói thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò, cũng không thể mặt dạn mày dài mà đi theo như vậy, Tống Miên Tư không có đồ trang điểm gì, cầm tờ giấy đỏ nhấp nhấp, để đôi môi hơi dính chút màu đỏ, sau đó mới chạy ra ngoài.

Một vệt màu đỏ này không khác gì vẽ rồng điểm mắt.

Mày liễu thanh tân tú lệ, bờ môi đỏ mà không quá lố lăng, Tống Miên Tư ngồi sau lưng Lâm Hạ Thành, dọc theo đường đi không biết bao nhiêu nam nhân đều đang nhìn nàng, lại cộng thêm loại quần Bố Lạp Cát nàng đang mặc chỉ dài đến đầu gối, lộ ra bắp chân trắng nõn tinh tế, ánh mặt trời chiếu vào tóc nàng, cũng chiếu trên gương mặt, phảng phất tăng thêm cho nàng một tia ánh sáng.

Từ đại đội Đông Sơn đến huyện thành, đoạn đường này, Tống Miên Tư và Lâm Hạ Thành không biết hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt.

Bao nhiêu nữ nhân khi nhìn thấy Lâm Hạ Thành, tim như nai con, lúc nhìn thấy Tống Miên Tư ngồi ở ghế sau, tâm trạng vừa ngoi lên lại chết bất đắc kỳ tử.

Lại có bao nhiêu nam nhân ghen tị, hận không thể thế chỗ Lâm Hạ Thành.

Đầu năm nay giữa nam nữ đặc biệt quan tâm khoảng cách, bình thường người khác phái có thể ngồi ở phía sau xe đạp của nam nhân hoặc là đối tượng hoặc là người nhà, hai người này mặc dù không mở miệng, nhưng dọc theo con đường này bầu không khí đặc biệt mập mờ, người mù đều nhìn ra quan hệ của hai người không tầm thường.

Bạn đang đọc Thập niên 80 : Trưởng tẩu trà xanh của Mộc Mộc Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CuuvyThienHo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Emilyuyvu
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.