Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 955 chữ

Tống Miên Tư lôi ba mẹ mình ra, Lưu Hồng Hoa và Tống Hồng Trung nếu còn từ chối thì sẽ là không tôn trọng người đã khuất.

Bà Lâm cũng nhận ra Tống Miên Tư hoàn toàn đứng về phía họ, liền lớn giọng nói, "Đúng là một cô gái tốt. Lời của ba mẹ cháu cháu nên nghe, tám mươi đồng là tám mươi đồng."

Lưu Hồng Hoa tức đến phát điên, bà nghiến răng nói, "Không thể là tám mươi, phải thêm nữa."

"Đừng hòng." Bà Lâm không khách sáo nói, bảo bà bỏ tiền ra, chẳng khác nào xẻo thịt bà. Dù tiền sính lễ là do Lâm Hạ Thành bỏ ra, nhưng bà Lâm từ lâu đã coi tiền của Lâm Hạ Thành là tiền của mình, nên rất keo kiệt khi phải bỏ thêm tiền sính lễ.

“Tám mươi tuyệt đối không thể nào.” Liễu Hồng Hoa cũng không cam lòng yếu thế.

Hồng Tú thấy người hai nhà đều muốn đánh nhau, vội vàng đứng dậy, khuyên nhủ: “Được rồi, nếu mọi người nguyện ý cho ta mặt mũi, vậy ta làm chủ, tám mươi là ít, một trăm hai mươi, hai nhà các ngươi là kết thân không phải kết thù, chúng ta nhường một bước.”

Hồng Tú vẫn có mấy phần mặt mũi, dù sao cũng là vợ đội trưởng.

Liễu Hồng Hoa mím môi, “Nể mặt ngươi, chỉ có một trăm hai mươi.”

Bà Lâm còn có chút không cam lòng, Hồng Tú bên cạnh liều mạng nháy mắt với bà ta mấy cái, bà ta mới lầm bầm gật đầu.

“Nếu lễ hỏi đã nói thành công, việc này cứ quyết định như vậy đi.” Lúc này Tống Hồng Trung mới mở miệng, hắn uống một ngụm nước, nói: “Ngày kết hôn các ngươi tìm thời gian, quay đầu nói với chúng ta một tiếng là được.”

Nói xong lời này, hắn đứng dậy muốn rời đi.

“Ôi chao, chuyện còn chưa nói xong đâu.” Bà Lâm đứng lên, hô, “Thải lễ nói thỏa đáng, đồ cưới đâu?”

“Đồ cưới, đồ cưới gì?” Tống Hồng Trung ngây ngẩn cả người, quay đầu kinh ngạc nhìn bà Lâm.

Bà Lâm chống nạnh, cười lạnh một tiếng: “Làm sao? Nhà các ngươi chỉ muốn lễ hỏi, không muốn cho đồ cưới à?”

“Không, đây cũng không phải khuê nữ của chúng ta, chúng ta dựa vào cái gì cho đồ cưới.” Liễu Hồng Hoa giống như bắt được nhược điểm, vênh váo tự đắc nói, “Nhà chúng ta sẽ không cho đồ cưới, nàng dâu này các ngươi nguyện ý cưới thì cưới, không nguyện ý liền bỏ.”

“Vậy được.” Lâm lão thái thái gật đầu.

Hồng Tú bên cạnh ngẩn người, lão bà tử này từ lúc nào dễ nói chuyện như vậy? Trong đầu nàng vừa hiện lên một ý niệm như vậy, liền nghe thấy bà Lâm nói: “Các ngươi không xuất, vậy đồ cưới cha mẹ khuê nữ lưu lại các ngươi phải trả lại cho người ta.”

Trên mặt Tống Hồng Trung và Liễu Hồng Hoa thoáng qua một tia bối rối.

Liễu Hồng Hoa vừa muốn mở miệng phủ nhận, Tống Miên Tư liền dùng âm lượng không lớn không nhỏ mà tất cả mọi người đều nghe thấy nói: “Đại bá mẫu, các ngươi sẽ không phải muốn lấy của hồi môn cha mẹ để lại cho ta không cho chứ?”

“Bọn họ dám!” Lâm lão thái thái lập tức mặt mày giận dữ, “Nếu các người không trả đồ cưới lại cho Miên Tư, ta sẽ đến cổng công xã khóc, để cho Ủy ban cách mạng kéo các ngươi đi!”

Khóe môi Tống Miên Tư lướt qua một nụ cười.

Cô không nói với bà Lâm là Ủy ban cách mạng đã không còn nữa.

Vợ chồng Tống Hồng Trung càng không thể biết được chuyện này, bọn họ khắc sâu ký ức về tình cảnh lúc bị bắt giam trong Ủy ban cách mạng, những hình phạt, tra tấn kia còn chưa qua được mấy năm, hai vợ chồng đã sợ hãi. “Trả các cho ngươi là được. Ai mà thèm chứ.”

“Đa tạ Đại bá, Đại bá mẫu.” Tống Miên Tư cảm kích mà lau mắt.

Liễu Hồng Hoa đầy bụng lửa giận, nàng ta nhìn Tống Miên Tư, hận không thể tát một cái lên mặt tiểu kỹ nữ này, lễ hỏi chỉ có chút đó, còn muốn đi lấy của hồi môn. Được, nàng cho, nhưng mà, đồ cưới nhiều như vậy, bảo đảm ở trên tay bọn họ, bọn họ cũng nên chút phí bảo quản.

Liễu Hồng Hoa vừa mới nảy ra ý nghĩ này, liền nghe thấy Tống Miên Tư nói: “Đại bá mẫu, cháu muốn bây giờ mang đồ cưới cha mẹ lưu lại chuyển đến phòng cháu, thứ nhất để Lâm nãi nãi xem của hồi môn của cháu bao nhiêu, nhà của cháu cũng không phải loại bán khuê nữ đó.”

“Đúng, đúng.” Lâm lão thái thái lập tức gật đầu đồng ý.

Liễu Hồng Hoa đứng tại chỗ, dù thế nào cũng không muốn động, càng không muốn phun thịt đã đến miệng ra.

“Đại bá mẫu, ngươi, ngươi có phải đem đồ cưới cha mẹ ta để lại cho ta bán đi hay không.” Tống Miên Tư nhỏ giọng hỏi.

“Được, các ngươi nói dễ nghe như vậy, thì ra là đang ăn tuyệt hộ!” Bà Lâm nhao nhao nói: “Ngay cả đồ cưới của cháu gái các ngươi cũng bán rồi, các ngươi có phải người hay không?”

Giọng bà Lâm cũng không nhỏ, vừa hét lên, người bên ngoài đều nghe thấy được.

Bạn đang đọc Thập niên 80 : Trưởng tẩu trà xanh của Mộc Mộc Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Emilyuyvu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.