Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu Đào 1

Phiên bản Dịch · 1078 chữ

Nhị Nương nghe âm thanh của bà Cao nhỏ dần, tiếng huyên náo ồn ào bên ngoài cũng dần dần biến mất. Biết đám người kia cuối cùng cũng đi rồi, trong lòng liền nhẹ nhõm, cơn đau đầu cũng dần dịu lại. Coi như Nhị Nương là đã gặp qua trường hợp này rồi, cho dù ở trước mặt hoàng hậu lộ ra sự sợ hãi, nhưng tình huống vừa rồi nàng thật sự cũng không nghĩ tới.

Cái thời đại đại này cùng với nữ nhân ở Đại Yến quả thật là khác biệt rất lớn, nữ nhân Đại Yến đều rất nội liễm, không có ồn áo lớn tiếng rồi náo loạn đến mức mắng người Nhịthế này. Cho dù trong lòng có hận chết ai đi nữa, ngoài mặt thì cười khanh khách nhưng cũng chỉ ở sau lưng táy mấy tay chân.

Lúc trước cô cùng mẹ chồng là trấn quốc Hầu phu nhân chung đụng rất tốt, Hầu phu nhân tính tính vốn dịu dàng, sau đó bởi vì Nhị Nương không chịu nhận con thừa tự, như vậy đúng như ý nguyện của Hầu phu nhân. Ai cũng biết con trai cùng cháu trai có khác biệt rất lớn, coi như là con thừa tự cũng giống vậy. Hầu phu nhân có chút thương tiếc cô vì còn trẻ trượng phu liền mất, nên càng thêm cảm kích, đối xử với cô không tệ. Còn loại mẹ chồng đứng mắng ở cửa như thế này càng làm cho cô càng mở mang thêm tầm mắt.

Có một mẹ chồng như vậy còn như không, Nhị Nương tiếp nhận trí nhớ của nguyên chủ Lưu Ðào thấy được một số sự việc làm nàng không thể tiếp thu nổi. Thời đại này không có hoàng thượng, quốc gia coi trọng phẩm chất của mỗi người, đồng thơi nhân dân thời làm chủ, mỗi người cũng có thể ăn no mặc ấm, thậm chí là trai gái ngang hàng, con gái có thể đi học và ra ngoài làm việc, Không giống thời đại Nhị nương trước kia chỉ coi trọng tam tòng tứ đức. Đây chẳng lẽ là lễ nghi chính của thời đại này sao?

Càng khoa trương hơn, bây giờ thành thân cũng không cần "cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy", mà họ coi trọng hôn nhân tự do hơn, chồng của cổ thân thể này chính là chọn trúng Lưu Đào mà không để ý phản đối của cha mẹ, đem cô cưới vào nhà. Trong trí nhớ của cô có được từ Lưu Ðào, diện mạo của cái hán tử nhà nông kia không phải rất xuất chúng, dáng dấp cao lớn, cường tráng, nhìn qua là người thật thà. Nhị Nương dường như chỉ nhớ tới cặp mắt cười nhìn đến ấm áp kia của hắn.

Mặc dù đời trước cô đã xuất giá, nhưng tướng công không quá nửa năm liền qua đời, tổng cộng chỉ thấy mặt hắn ba đến bốn lần, về sau chỉ một mình cô sống thủ tiết. Trừ nhà mẹ, thì công công nàng cũng chưa từng gặp qua mấy lần. Bây giờ đột nhiên nhớ tới tướng mạo của một nam nhân, xem như Nhị cô biết người kết hôn cùng Cao Ái Dân và sinh nữ nhi cho hắn là Lưu Ðào, dù không phải là nàng nhưng cũng khiến một người hơn ba mươi tuổi như Nhị Nương cũng phải đỏ mặt tới mang tai.

Dựa theo trí nhớ của cổ thân thể này, dường như Lưu Đào không thích chồng cô lắm, mặc dù người chồng này đối với cô cực kỳ yêu thích, thích đến nổi không bỏ được nàng xuống, chỉ cho nàng ở nhà nấu cơm, sinh con là tốt rồi. Tuy rằng họ đã kết hôn được ba năm và cũng có một cô con gái đáng yêu hai tuổi.

Thật ra trong lòng Lưu Ðào có người mình thích, là người Lưu gia thôn, anh ta là sinh viên đại học. Lưu Đào một mực thích người ta, người ta lại coi thường Lưu Đào chỉ tốt nghiệp sơ trung, dù Lưu Ðào là đóa hoa của Lưu gia thôn.

Xã hội bây giờ cởi mở rất nhiều, nhưng phần lớn người trong thôn lại chú trọng đến làm mai mối, để cho hai bọn nhỏ lén gặp mặt nhau thử, nếu hai đứa không có ý kiến gì sẽ lập tức tổ chức đám cưới. Lúc Lưu Đào hai mươi tuổi, Cao Ái Dân nhờ người nhà tới cầu hôn, ông bà Lưu thấy Cao Ái Dân là đứa thật thà, có thể làm việc, với lại Cao gia của cải cũng nhiều, nên liền đồng ý mối hôn sự này.

Lưu Đào mặc dù có người mình thích, nhưng vẫn là một cô gái nhát gan, không có đanh đá như chị cả Lưu Hạnh của cô, mọi người trong nhà đều nói Cao Ái Dân là người tốt, cô liền cùng hắn kết hôn. Sau khi kết hôn, Cao Ái Dân đối với cô rất cô, mọi việc trong ngoài đều không để cho cô bận tâm, tiền lương mỗi tháng đều giao hết vào tay cô, đáng tiếc cô lại không biết gì là đủ, cô luôn cảm thấy Cao Ái Dân nói chuyện thô tục, không có khí chất của người đọc sách. Hơn nữa mỗi lần trở lại đều mang theo mùi khói dầu khó ngửi, trên người cũng rất bẩn, mẹ chồng liên tục gây khó dễ, cô cảm giác cuộc sống này không có cách nào vượt qua nổi.

Mỗi ngày cô đều điên cuồng suy nghĩ nếu lúc trước mình không gả cho Cao Ái Dân thì sẽ như thế nào, nếu mình cùng người trong lòng thổ lộ tình cảm, liệu hắn có cưới mình không? Mẹ chồng ngày càng nhìn nàng không thuận mắt, ngày qua ngày lại gây khó dễ với cô, càng nghĩ cô càng tự oán chính mình. Lần này mẹ chồng bắt cô xuống ruộng nhà chú ba làm việc, nhưng đầu cô có hơi choáng, với lại chán ghét không thích nên không có nghe lời đi theo, cô nằm trên giường vừa khó chịu lại vừa lo lắng mẹ chồng sẽ đến nháo. Nhưng không ngờ cô chỉ quá lo âu như vậy mà ngất đi, sau đó thì Nhị Nương trọng sinh đến.

Bạn đang đọc Thập niên 80 Cuộc Sống Hạnh Phúc Sau Khi Trọng Sinh (dịch) của Mê Lộ Đích Ban Ban
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimmin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.