Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu Đào 2

Phiên bản Dịch · 937 chữ

Nhị Nương một lời không biết nói thế nào cho phải, mặc dù cô chiếm lấy thân thể của Lưu Đào này, nhưng cô lại không thích nổi người phụ nữ này, nhìn giống như bông hoa yếu ớt, gió thổi nhẹ một chút liền không chịu nổi. Lúc chưa kết hôn cũng không dám đem lời hâm mộ cô nói ra khỏi miệng, nhưng sau khi kết hôn lại không quan tâm đến chồng và con gái, phụ nữ như vậy đáy lòng cô có chút khinh bỉ.

Mặc dù đời trước Nhị Nương sống thủ tiết, nhưng cô là người có tính tình kiên định và lạc quan, bằng không thì không thì làm sao chịu nổi tuổi còn trẻ như vậy mà sống thủ tiết đến cuối đời, nếu tâm tính nàng không tốt thì nhất định sẽ buồn chết mất. Cuộc sống thủ tiết có thể bình thản như vậy, có thể nói ngày thường cô nổ lực tạo một chút niềm vui cho cuộc sống như đi chùa, đi giải sầu ở điền trang nông thôn, trêu chọc các tiểu nha hoàn một chút....

Lưu Đào này đích thật tốt số hơn Nhị Nương rất nhiều, có cha mẹ yêu thương, chồng khôn khéo giỏi giang, con gái lại đáng yêu, duy nhất chỉ bị mẹ chồng khi dễ mà thôi. Coi như mẹ chồng không thích cô, thì bù lại chồng luôn đứng về phía cô. Có phúc như vậy không biết trân trọng mà suốt ngày tự oán trách bản thân mình đến bỏ mạng. Nhị Nương không biết nên đánh giá về người phụ nữ này như thế nào mới phải. Có thời gian oán trách không bằng nên suy nghĩ làm thế nào chiếu cố con gái nhỏ tốt một chút. Nghĩ đến gương mặt tròn vo của con gái nhỏ trong trí nhớ này, trong lòng Nhị Nương liền trở nên ấm áp, đứa con gái đáng yêu như vậy, đời trước nàng nằm mơ đều không nghĩ tới được.

Nhất thời Nhị Nương ngược lại cảm thấy mình là cây ngay không sợ chết đứng, chính người phụ nữ Lưu Đào này luôn oán trách bản thân, không cần mạng sống này nên mới để cho cô chiếm được thân thể này sống lại. Có cơ hội sống sót lần nữa, cô sẽ không ngu mà từ bỏ, thế giới này đầy màu sắc, còn nhiều cái khiến cô tò mò phải đi khám phá.

Cảm giác choáng váng lúc nảy bớt đi, vừa đứng dậy phát hiện cảm giác chán ghét cũng tiêu tan đi. Nhị Nương từ từ quan sát gian phòng này, gian phòng này rất đơn giản, chỉ có một cái giường đất, một cái tủ quần áo, cùng một cái bàn. Trên tủ quần áo có gắn một cái gương lớn, trên bàn có một cái tivi trắng đen 14inch, Nhị Nương cảm thấy thật mới mẻ.

Nội thất trong nhà này thì miễn đi, phải nói là đơn sơn, trước nàng xuất giá nội thật trong nhà tất cả đều là gỗ tử đàn, gỗ vàng lê. Cái làm nàng cảm thấy hứng thú là chiếc gương to trong suốt với cái tivi, loại kính lưu ly này trước đây nàng đã từng thấy qua, nhưng cũng không thấy một cái lớn như vầy bao giờ, có thể soi rõ thấy được cả người luôn.

Nhìn vào dung nhan không thuộc về chính mình, giữa hai hàng lông mày còn mang mấy phần ưu sầu kia Nhị Nương liền cao mày một cái, sau đó tầm mắt chuyển tới chiếc tivi trên bàn. Nàng đứng trước tivi do dự một hồi rất lâu, cuối cùng dựa theo trí nhớ này đem tivi bật lên, lập tức âm thanh trong tivi truyền ra làm Nhị Nương giật mình nhảy cẩn lên một cái, tay chân luống cuống đem tivi tắt đi không dám tiếp tục bật lên nữa.

Cái thời đại này thật khác người nha, Nhị Nương đưa tay vuốt ngực, nghĩ đến tim vẫn còn đập liên hồi. Ở đây ngay cả cửa sổ đều làm bằng lưu ly, cái mà đời trước nàng không dám tưởng tượng đến. Giống như trong trí nhớ này xe chờ hàng gì đó lại không nằm trong phạm vi có thể tiếp thu của cô.

Nhị Nương quay trở lại chiếc gương lớn kia, nhìn trong gương một người hoàn toàn xa lạ, người phụ nữ trong gương thắt hai bím tóc, mặc áo bông, phía dưới mặc quần màu xanh đậm. Nhìn hoàn toàn bất đồng với chính mình so với đời trước mặc gấm vóc màu trắng, trên đầu cài trang sức ngọc trai... Đây quả hoàn toàn khác so với thời đại trước.

Nhị Nương thở dài, mặc dù linh hồn này tuổi tác đã hơn ba mươi, nhưng trước mắt ở thời đại này cái gì cũng không hiểu, không bằng cả đứa nhỏ ba bốn tuổi. Bất quá cô nhanh đem cái suy nghĩ này vứt bỏ, sợ cái gì chứ, thời này tự do theo đuổi hạnh phúc, nơi này so với việc trước kia một mình lủi thủi trong đại viện còn tốt hơn rất nhiều. Có lẽ ông trời thương tiếc cô cả đời bơ vơ nên cho cô cơ hội sống lại. Nghĩ vậy Nhị Nương đưa người về phía gương nói: "Nhị Nương, từ hôm nay trở đi ngươi chính là Lưu Đào, nhất định phải làm cho cuộc sống này càng trở nên tốt đẹp, nhất định phải thật hạnh phúc".

Bạn đang đọc Thập niên 80 Cuộc Sống Hạnh Phúc Sau Khi Trọng Sinh (dịch) của Mê Lộ Đích Ban Ban
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimmin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.