Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1516 chữ

Giống như Phương Tử Quân, một người đã có con, Cố Uyển đã tặng cho Tiểu Mễ Nhi một món quà hào phóng. Nhà họ Phương nhà họ Hạ không có trẻ nhỏ nên Cố Uyển nhận hồng bao dày cộp, ai nhìn số tiền mừng tuổi đó, vì vậy đưa cho con thì mẹ cầm…

Trước ngày mười lăm tháng Giêng âm lịch, cặp sinh ba, cả Sáu Cân nữa, đều có một số tiền tiết kiệm nhỏ, Cố Uyển đã cho mỗi đứa một chiếc hộp nhỏ có khóa, để tất cả tiền mừng năm mới vào đó.

Cố Uyển và Tần Chí Quân đã học lái xe được một thời gian, bây giờ không có vấn đề gì khi tự lái xe ra ngoài. Cô đã yêu cầu Phương Tử Quân đi cùng lấy bằng lái xe, gọi điện liên hệ rồi lái xe chở Phương Tử Quân đi nhận bằng. Lấy được bằng, chở về, lái xe khiến Phương Tử Quân ngưỡng mộ, nhớ lại mấy năm trước Cố Uyển mới đến thành phố B, ở thành phố B một chốn dung thân còn không có, nhưng chỉ sau hai ba năm, đã có nhà có xe, lại còn sinh nở hơn không biết bao người được hai trai một gái sinh ba luôn.

“Số mệnh của em, thật sự khiến người ta ngưỡng mộ lắm, nhìn tiền em kiếm được xem, thật khiến chị phải học theo luôn ấy, em nói xem chị cũng học hành mà, thế mà so với em còn kém xa, giờ chị chuyển sang học Trung y có kịp không nhờ?” Cô ấy cười đùa.

Cố Uyển cũng biết cô ấy nói đùa, đưa hai túi quà từ ghế sau cho Phương Tử Quân, nói: “Chị Tử Quân, tha cho em, em đã chuẩn bị hai lọ thuốc dưỡng nhan cho chị và dì Giang đây, chị lấy anh Chu Dương cũng nhanh chóng ở đỉnh cao rồi, chăm sóc nhan sắc như hoa là được.”

Phương Tử Quân nghe thuốc dưỡng nhan là vui hẳn lên, mở ra đọc thông tin trên bao bì là hàng cao cấp, cười thích thú: “Hay lắm, quà này của em tặng chị thích lắm.”

Cô ấy thấy Cố Uyển lái xe mấy ngày nay, thì ra muốn tăng cô ấy thuốc dưỡng nhan, mấy hôm trước cũng mua thuốc dưỡng nhan rồi, nhưng chỉ mua loại gói vàng, chưa mua được loại cáo cấp này. Biết là việc làm ăn của cô, cô ấy cũng không quá khách khí với Cố Uyển, cũng không phải khách khí làm gì, loại cao cấp này khó mà mua được mà.

Đây là thứ mà Cố Uyển đã lấy từ công ty của Phương Ngạn. Đầu tiên, tặng cho Phương Tử Quân và Giang Tuệ, quan trọng nhất là cho Vương Hải Quyên. Cô đưa Phương Tử Quân đi cùng đến cửa hàng bách hóa và mua một bộ sản phẩm chăm sóc da và trang điểm, còn đầy đủ hơn cả những bộ trang điểm trong tủ của cô. Sau khi đến bưu điện, đóng gói cẩn thận các ghi chú sản phẩm chăm sóc da mà rồi gửi về quê nhà ở thôn Thanh Hồ.

Cô không thể giúp đỡ Vương Hải Quân nhiều, nghĩ đến việc cô ta bị Khương Tiểu Diễm ngày đó lấn át, Cố Uyển nghĩ rằng việc khiến cô trở nên xinh đẹp hơn luôn là đúng, không chỉ đối với Tần Chí Cương, mà Vương Hải Quân cũng sẽ trở nên xinh đẹp, con người có thể tự tin hơn và sống một cuộc sống thú vị hơn.

Mấy ngày sau, Tần Chí Quân từ quân đội trở về, nói ba ngày nữa sẽ đi làm nhiệm vụ, nhiệm vụ kéo dài hai tháng. Nhờ Cố Uyển giúp điều chế ra một loại thuốc có thể dùng cho hàng trăm người, Cố Uyển biết nhiệm vụ của anh thực ra là đến Tần Lĩnh, cũng không nói thêm gì, đến chỗ thầy Lý Tế Xuyên lấy số lượng lớn nguyên liệu thuốc, cũng điều chế thuốc ở nhà thầy luôn.Cô hôm trước đưa cho Tần Chí Quân mấy thứ, bàn bạc riêng với Tần Chí Quân muốn đi xem căn nhà ban thưởng của bề trên, sau đó thu dọn đồ đạc rồi tính chuyện chuyển đến đó.

“Con cũng dần lớn rồi, nhà bây giờ cũng hơi chật, em cần một phòng đặc biệt để điều chế thuốc và cất giữ dược liệu, nếu không sẽ rất bất tiện khi điều chế thuốc, nhất là khi số lượng nhiều, luôn cần mua ít nhiều thảo mộc để giấu công thức. Bây giờ một số người biết em có thể kiếm được nhiều tiền, nên mua một căn nhà cũng không có gì ngạc nhiên. Hơn nữa, bài thuốc Hồi Xuân Hoàn cũng được gần hai năm rồi, tình thế sớm tới rồi.”

Tần Chí Quân cũng nghĩ về điều đó, nhắc nhở Cố Uyển đừng lo lắng.

“Khi làm nhiệm vụ trở về anh sẽ đi cùng em để xem qua. Chủ yếu nhà này đã không có người ở trong nhiều năm, có thể cần phải sửa chữa trước khi chuyển đến, tốt hơn là nên hỏi chuyên gia sửa sang ra sao để không làm mất đi giá trị của nó.”

Một năm này trôi qua, người thay đổi lớn nhất chắc chắn là Vương Hải Quyên nhưng Lâm Xuân Hoa cũng chịu không ít kích thích. Bà ấy hết quan tâm cho con trai và con dâu lại phải lo cho con gái mình. Đều là người làm mẹ, nghĩ thử xem, bà ấy còn không dựa dẫm được vào chính con trai của mình thì làm sao yên tâm con rể tương lai được.

Khi cả nhà trở về phòng sau bữa tối, Lâm Xuân Hoa bế Sáu Cân đi lên tầng hai tìm Cố Uyển. Tần Chí Quân đã đi làm nhiệm vụ, tầng hai chỉ có Cố Uyển và ba đứa nhỏ ở. Bốn đứa bé ở cùng một chỗ cũng không cần người lớn quan tâm. Dù sao tự mình chơi cũng rất vui vẻ, đặc biệt là Sáu Cân. Nếu không phải ông bà suốt ngày nhắc không cho phép leo lên cầu thang thì cậu bé đã sớm lên tìm anh trai của mình rồi.

Lúc này Lâm Xuân Hoa nói với Cố Uyển: “Năm ngoái con bảo Hiểu Muội học thiết kế thời trang. Lúc đó mẹ nghe nói học đại học thì cảm thấy chuyện này không thể, đâu phải ai thi cũng đỗ đại học đâu? Nhưng trong lòng mẹ vẫn để ý đến chuyện của Chí Cương và Hải Quyên. Mấy hôm nay mẹ nghĩ thấy con nói không sai, con gái cũng phải có chút năng lực mới được. Con học cao, cho mẹ một vài ý kiến, xem xem chuyện của Hiểu Muội nên làm thế nào cho phải. Không cần phải có bằng tốt nghiệp đại học để xin việc gì đó đâu. Nhân lúc con bé còn chưa kết hôn sinh con, phải cho con bé rèn luyện năng lực thêm thì mẹ mới yên tâm được.”

Cố Uyển nghe vậy, cười nói: “Mẹ, mẹ nói đúng rồi. Thực ra dù đàn ông có tốt hay không thì phụ nữ cũng phải tự lập mới được. Có năng lực kiếm tiền cũng không nhất thiết phải dựa vào việc này để nuôi sống gia đình, mình có khả năng thì sẽ càng vững vàng và tự tin hơn. Hiểu Muội tận dụng khoảng thời gian này để học là tốt nhất. Nếu đợi đến lúc có con rồi mới học thì sẽ khó khăn hơn nhiều, giống như con không có nhiều thời gian để chăm lo cho bọn trẻ. Nói thật với mẹ, cách đây hai ngày con đã nhờ bạn học tìm

sinh viên khóa trên của Học viện Mỹ thuật mua sách cũ. Khoảng hai ngày con sẽ lấy được. Đến lúc đó cho Hiểu Muội xem thử xem có hứng thú không, có thể học không rồi chúng ta cùng thảo luận thêm.”

Lâm Xuân Hoa thấy Cố Uyển làm điều này mà không nói một lời, trong lòng bà ấy rất vui vẻ, nói: “Hiểu Muội có cô chị dâu biết lo nghĩ cho mình thật sự là may mắn.”

Cố Uyển nói: “Chuyện này cũng không phải con giúp con bé. Việc học tập vẫn phải tự con bé cố gắng mới được.”

Lâm Xuân Hoa rất hiểu con gái mình. Tính cách con bé rất tốt lại chăm chỉ nhưng không được như các anh trai, không mạnh dạn, chỉ là một cô gái nông thôn sống an phận trong nhà. Trước kia Lâm Xuân Hoa cảm thấy con gái như thế là tốt nhất nhưng nhìn hai cô con dâu của mình mà xem.

Bà ấy vỗ vỗ tay Cố Uyển: “Mấy chuyện kia nhờ con hỏi thăm một chút, mẹ sẽ nói chuyện với Hiểu Muội.”

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.