Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1373 chữ

Nghĩ đến việc ban ngày Cố Uyển còn phải đi học, bà ấy cũng không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa. Bà ấy đi đến cạnh bốn đứa trẻ, muốn bế Sáu Cân xuống dưới. Sáu Cân và ba đứa nhỏ đang chơi vui vẻ, thấy bà nội muốn bế mình thì cậu bé vội ôm lấy cánh tay nhỏ của Bình An bên cạnh: “Anh Bình An, em gái, ngủ.”

Cậu bé hơi mất sức khi nói những câu dài nên nói ngắt quãng.

“Đúng, đúng.”Cố Uyển là kiểu người có chí tiến thủ còn Vương Hải Quyên là kiểu người bảo thủ. Hai người có cách nhìn khác nhau về cuộc sống, mới cưới nhau được hơn hai năm, vận may cũng khác nhau một trời một vực.

Lâm Xuân Hoa nghĩ lại, nếu Cố Uyển gặp phải chuyện như của Hải Quyên thì giải quyết ra sao. Đừng nói đến chuyện một cô gái như Cố Uyển có thể tỏ ra sốt ruột hay không, dù có như vậy cũng không thảm như Hải Quyên.

Một phát đạp khiến thằng hai sống qua ngày không biết tốt đẹp, chỉ có thằng hai là khóc ngất.

Vừa nghĩ như thế, Lâm Xuân Hoa lập tức ý thức được việc thay đổi cách nhìn của con gái mình về cuộc sống là điều vô cùng cấp bách, tính cách của con bé quá hấp tấp.Bình An, Như Lan và Điềm Bảo gật đầu như gà con mổ thóc. Ngay cả Điềm Bảo cũng kéo tay Sáu Cân, bốn đứa nhỏ vô cùng đoàn kết.

Lâm Xuân Hoa: …

Bà ấy quay đầu, buồn cười nói với Cố Uyển: “Thứ tự trong nhà loạn quá, Sáu Cân gọi Bình An và Như Lan là anh trai, gọi Điềm Bảo là em gái. Mấy hôm này ông tụi nó đã uốn nắn mười mấy lần nhưng cũng vô ích.”

Cố Uyển nhìn đứa con trai mập mạp nhà mình được lợi từ anh họ Sáu Cân thì cũng buồn cười, nói: “Cả đám đều là tiểu quỷ, sao nghe không hiểu chứ. Chúng cố tình không muốn nghe hiểu. Để nhóc con ngủ bên trên cũng được, dù sao anh Tần cũng không ở, có thể ngủ được.”

Lâm Xuân Hoa sợ quấy rầy Cố Uyển nghỉ ngơi, Cố Uyển cười: “Có ba đứa nhỏ này, thêm Sáu Cân cũng không nhiều. Không sao đâu, mẹ trở về nghỉ ngơi đi.”

Lâm Xuân Hoa thấy ban đêm Sáu Cân ngủ cũng ngoan, bà ấy đi xuống lầu sau khi nhắc nhở Sáu Cân phải ngoan ngoãn khi ở trong phòng bác.

Tiểu Sáu Cân lần đầu được ngủ ở phòng Cố Uyển. Trước khi đi ngủ Cố Uyển sẽ kể chuyện cổ tích cho mấy đứa bé, khiến cho Tiểu Sáu Cân cảm thấy thích thú. Cậu bé nhìn bác gái lại nhìn nhìn anh trai nhỏ, ngoan ngoãn nằm cạnh Bình An, không nhúc nhích nhưng cặp mắt sáng như sao.

Thói quen làm việc và nghỉ ngơi của đám nhóc Bình An được Cố Uyển bồi dưỡng rất tốt. Sau khi nghe xong chuyện thì sẽ ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ. Lần đầu Sáu Cân được nghe kể chuyện nên càng có tinh thần nhưng vẫn nghe lời bác gái đi ngủ. Cậu bé thấy anh trai em gái đã nhắm mắt lại, cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.

Cũng không biết Lâm Xuân Hoa nói như thế nào với Hiểu Muội. Hôm sau khi Cố Uyển mang một bộ sách giáo khoa thiết kế thời trang chuyên nghiệp trở về, Hiểu Muội hăng hái học tập hơn hẳn, buổi tối cô ấy rửa bát xong lập tức về phòng đọc sách.

Tối hôm đó có một tình huống nhỏ, Sáu Cân bình thường rất ngoan nhưng đêm nay không chịu cho Lâm Xuân Hoa cởi quần áo đi ngủ. Sau khi hỏi một hồi nhóc con mới nói muốn đi trên lầu ngủ, Lâm Xuân Hoa giảng đạo lý với cậu bé cũng không được. Nhóc con đứng bên giường nhưng không chịu lên, mắt cứ nhìn thẳng ra ngoài phòng.

“Làm sao thế, cháu chơi cả ngày mà vẫn lưu luyến anh trai và em gái à?” Bây giờ Lâm Xuân Hoa cũng kêu lên.

Sáu Cân cắn cắn ngón tay, do dự nói: “Muốn, mũ cáo con.”

Cố Uyển cười: “Không sao, con kể cho đám Bình An nhiều rồi, vẫn nhớ rõ ạ.”Lâm Xuân Hoa mơ hồ, cái gì mà mũ cáo con mũ thỏ con chứ?

Bà ấy muốn bế nhóc con đến mép giường nhưng cậu bé không chịu, Lâm Xuân Hoa cũng hết cách, nói với Tần Đại: “Nếu không để mẹ đi lên hỏi xem là mũ gì.”

Bà ấy quay người ra khỏi phòng, Sáu Cân soạt soạt đi theo ngay phía sau. Lâm Xuân Hoa sợ nhóc con đi lên sẽ không chịu xuống, dỗ nhóc con đi tìm ông nội để bà ấy đi tìm mũ cho nhóc.

Kết quả đi được hai bước đã thấy Sáu Cân gan to bằng trời bám vào cột trên lan can cầu thang và cố gắng leo lên để theo kịp.Lâm Xuân Hoa thấy các cháu của mình đều dậy thì cảm thấy không tốt, nói với Cố Uyển: “Đêm nay Sáu Cân không chịu đi ngủ, quấy muốn lên chỗ con, nói muốn mũ cáo con gì đó. Mẹ lên đây hỏi xem nó là mũ gì, không để ý cái thằng bé đã đi theo phía sau muốn leo lên cầu thang nên mẹ mới phải bế nó lên.”

Cố Uyển thấy hành động của bốn đứa nhỏ, lại nghe bà nội nói đến mũ cáo nhỏ thì hiểu ngay đang có chuyện gì. Cô nói: “Đêm qua con kể chuyện cổ tích cho bọn nhỏ trước khi ngủ, trong đó có một cô bé quàng khăn đỏ.”

Sau đó cô hỏi Sáu Cân: “Sáu Cân muốn nghe chuyện cổ tích à?”

“Muốn.” Sáu Cân liên tục gật đầu, rất muốn đi lên giường.

Lâm Xuân Hoa buồn rầu: “Thế này sao được, con mới cho ngủ cùng một ngày nó đã quyết định muốn tìm con. Lại thêm mấy ngày thì thế nào? Bây giờ Chí Quân đi làm nhiệm vụ, chờ thằng cả về thì sửa thế nào được.”

Tần Chí Quân còn hơn một tháng mới trở về, Cố Uyển chăm thêm một đoạn thời gian cũng không sao. Nhưng bà nội nói cũng có đạo lý, trẻ con sẽ hình thành thói quen.

Chăm một ngày đã quen nếu chăm hơn một tháng, đến lúc đó chỉ sợ nhóc con sẽ khóc mất. Cô nghĩ nghĩ, đưa quyển sách trên tay cho Lâm Xuân Hoa, nói: “Hiểu Muội có thể đọc, hay là để Hiểu Muội đọc truyện cổ tích trên sách cho nhóc con?”

Đây là một cách, nhờ Hiểu Muội đọc truyện, bà và ông nội sẽ ru nhóc con ngủ. Bà ấy hỏi Cố Uyển: “Còn con thì sao? Không có sách sao đọc cho đám Bình An được.”

Cố Uyển cười: “Không sao, con kể cho đám Bình An nhiều rồi, vẫn nhớ rõ ạ.”

Sáu Cân vốn tưởng được bà nội ôm vào là có thể ngủ ở trên, kết quả vẫn phải đi xuống. Nét vui sướng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức biến mất, tủi thân vô cùng.

Chỉ là trước kia cậu bé tùng bị mẹ đưa tới nhà bà ngoại nên đứa nhỏ này không vui cũng không khóc quấy. Có thể ngủ lại một đêm cũng tốt rồi, nhóc con lập tức cúi đầu không nói, để Lâm Xuân Hoa ôm xuống dưới.

Cố Uyển nhớ đến tính cách trước kia của cậu bé. Sau khi ở đây hơn nửa tháng, tính tình vui vẻ, bớt rụt rè hơn, cũng không còn tệ như trước nữa. Bởi vì cô có Bình An, Như Lan và Điềm Bảo nên cũng dịu dàng với Sáu Cân hơn. Cô nghĩ nghĩ rồi hỏi cậu con trai mập mạp thích làm anh cả của mình: “Bình An có muốn cùng anh Sáu Cân ngủ với ông bà nội không?”

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.