Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1599 chữ

Tần Chí Quân đối vị anh cả nhỏ hơn mình mấy tuổi này rất lễ phép, nói có thể để thêm, còn hỏi làm cái gì, sau khi lấy bao tải trên vai để vào thùng xe, Cố Uyển tự nhiên đi theo sau.

“Đây là khoai lang sấy và lạc rang mà anh làm ở nhà, hôm nọ anh thấy mấy đứa Bình An thích ăn khoai lang khô bọc lạc, vì vậy anh lấy một ít, rồi cho vào túi sạch, trong xô là trứng gà, có gạo nữa, nên không sợ vỡ đâu, đến nơi thì nhặt trứng ra, gạo thì nấu mà ăn.”Anh ấy cất cái xô vào thùng xe, hơi xấu hổ, và nói với Cố Uyển: “Tiểu Uyển, em đã cho gia đình rất nhiều, giờ nhà mình chỉ có thể cho em một ít thứ này, anh đã tìm hiểu về Chí Hoa trong vài ngày qua, năm nay anh cũng định liều vào thành phố, sau này có tiền anh sẽ mua một số đồ tốt cho em và cháu trai.”

Cố Uyển mỉm cười, nói: “Anh ơi, anh cố lên nhé, anh đã nói thế thì em sẽ đợi.”Đi cho kịp giờ, mọi người lên xe sau khi chào tạm biệt, hai chiến hữu của Tần Chí Quân đã đồng ý cùng nhau trở về, bọn họ đã ngồi trên xe từ lâu. Sáu Cân đợi cho đến khi cửa xe đóng lại rồi mới nhận ra rằng phải tách khỏi mẹ mình, cậu bé đã khóc rất nhiều trước đó bị Vương Hải Quyên đưa đến nhà bà ngoại cũng khổ cực lắm, trẻ con không hiểu chuyện, xa vòng tay mẹ thật đáng thương.

Vương Hải Quyên lục tục chạy theo xe với đôi mắt đỏ hoe, Tần Chí Cương không dám nhúc nhích vì bị thương, nhưng cảnh tượng như vậy chẳng khác nào một cái tát vào mặt mình, trước thấy mình chả có gì sai cả, bị mẹ dạy dỗ cho một trận, lại nhìn cảnh tượng của cuộc chia ly của vợ con, trong thâm tâm thực sự nhận ra là mình đã sai.

Sau khi dỗ dành Sáu Cân, Lâm Xuân Hoa hỏi Cố Uyển : “Mẹ nghe Chí Hoa nói là anh trai con cũng muốn làm ăn gì đó hả?”

Cố Uyển gật đầu, nói: “Anh trai con không có đủ điều kiện tuyển công nhân trong nhà máy, cũng cho chạy việc vặt mãi thôi, sau này con cũng mong gia đình sống khá hơn một chút, ngày mùng hai con về nhà kể về cái sạp bán hàng của chú ba, nói anh xin chú ba ít kinh nghiệm, năm trước lấy ba ngàn đồng, trong đó con cho anh cả hai ngàn đồng rồi, nhà còn nợ ngoài khoản xây nhà chưa trả nên không thể thêm mạo hiểm, hai ngàn đó cho anh là vốn thử xem sao.”

Lâm Xuân Hoa cảm thấy là Cố Uyển đã đúng khi làm như vậy, em rể cô đều đã giúp đỡ, cô cũng nên giúp đỡ anh trai mình nữa.

Ngày mùng chín ở thành phố B. không vội thu dọn hành lý khác mà phải lấy ngay cái xô đựng trứng nằm trong gạo lúc nãy, Lâm Xuân Hoa phát hiện một cái bọc, mở ra bên trong là xấp tiền và phong thư.

Bà ấy không biết chữ, vì những quả trứng được gia đình nhà họ Cố cho, bà ấy vội vàng gọi Cố Uyển xuống. Cố Uyển thấy mấy thứ đã được lấy ra khỏi thùng nơi đặt trứng, khi nhìn hai gói tiền giấy có kích thước gọn gàng trước khi mở niêm phong ngân hàng, cô nhận ra số tiền cô đưa cho Cố Siêu, rồi mở thư ra đọc

Trong thư Cố Siêu nói rằng anh ấy rất ghen tị khi nhìn thấy Tần Chí Cương mở cửa hàng, nhưng anh ấy cảm thấy không ổn khi nhận được tiền từ Cố Uyển, nói là mặc dù Cố Uyển kiếm được một số tiền nhưng có lẽ phải tốn rất nhiều tiền để mua nhiều thứ như vậy, anh ấy là anh trai mà đã lấy hai ngàn đồng từ em gái, mấy ngày nay, đặc biệt hỏi Tần Chí Hoa về điều đó, cậu ấy bắt đầu từ một quầy hàng nhỏ mà nên, lúc đó trong tay có vốn khoảng một trăm đồng.

Suy nghĩ hai ngày, anh ấy nghĩ trước tiên nên bắt đầu từ một quầy hàng nhỏ, nếu không có đầu tư lớn, sẽ không có quá nhiều áp lực, nếu có thể kiếm tiền, anh ấy sẽ mở rộng một chút. Thêm nữa sau khi bàn bạc với gia đình, anh ấy muốn bán cái tủ lạnh, máy giặt mà Cố Uyển tặng. Vì nó được Cố Uyển tặng, bán nó để lấy tiền thì luôn thấy không ổn, ở trước mặt không dám cất lời hỏi, vì thế nên viết thư. Anh ấy nghĩ, nếu sạp hàng nhỏ làm ăn được, rồi sau này làm ăn lớn hơn chút nữa, tiền bán hai thứ đồ đó để dùng làm vốn.

Tiền của Cố Uyển thì bảo cô giữ tiền cho riêng mình, nói rằng anh trai phải là người hỗ trợ cho em gái, em gái có bản lĩnh thì anh trai cũng không có quyền tụt lùi lại, nếu không, làm sao có thể để cô em gái dựa vào cơ chứ.

Lâm Xuân Hoa đợi cô đọc xong mới hỏi chuyện gì đang xảy ra, tại sao nhiều tiền như vậy lại nằm trong thùng trứng. Nghe Cố Uyển giải thích ý của Cố Siêu, Lâm Xuân Hoa dúi hết tiền vào người Cố Uyển, nói: “Anh trai con tốt vậy thật không có gì đáng trách, sợ trả lại tiền cho con, con không nhận nên mới giấu trong thùng như vậy.”

Cầm lại tiền trong tay, Cố Uyển đành phải đem lên lầu cất đi. Tần Chí Quân, lúc đầu vốn không quen thân với Cố Siêu, nhìn thấy nội dung bức thư tình cảm của anh đối với người anh cả này tăng lên vài phần, cái khác không nói, là người có chí khí, lại còn thương yêu Cố Uyển, Tần Chí Quân cũng mừng cho vợ mình. Anh nói với Cố Uyển: “Anh ấy nên tự mình dám liều lĩnh thì thật tốt, sau này cuộc sống còn dài, cái quan trọng là giúp đỡ lẫn nhau, anh của em ban đầu nhìn còn chưa thông, tính cách cũng không tệ, cũng đáng để giúp đỡ qua lại.”

Cố Uyển đã cất hết cả bức thư và số tiền đó đi, thành thật mà nói, cô rất vui vì anh trai mình như vậy. Cô cũng kiếm được rất nhiều tiền trước mặt mẹ chồng và chồng, nụ cười trên khuôn mặt cô không bao giờ phai nhạt.

Trong lúc nghỉ ngơi buổi tối, Lâm Xuân Hoa đã nói với Tần Đại Hữu về điều này: “Ông nhà thông gia rất có tiếng tăm trong làng, nhưng khi Cố Uyển được gả cho nhà mình tôi lại thấy ông ấy có hơi phong kiến cổ hủ, con trai con dâu hơn con gái, đau lòng thay cho Cố Uyển quá. Nhưng giờ mới thấy, ông ấy cũng có điểm tốt, dạy con cái tốt, ông nhìn con bé Cố Uyển, rồi cả Cố Siêu mà xem, phẩm chất rất tuyệt.”

“Thực sự bây giờ tôi hơi hối hận. Năm ngoái, thằng ba làm ăn được sau cũng có thể giúp đỡ cho thằng hai nhiều ấy chứ. Nó không chịu thiệt thòi nhiều mà dùng tiền mồ hôi nước máu của thằng ba để mở cửa hàng. Hôm nay, tôi nhìn vào những kế hoạch mà Cố Siêu tự vạch ra, thực tế mà nói, không biết thằng hai nhà mình có tôi luyện gặt hái được kinh nghiệm hay không, chỉ cần thành công một xíu thôi là lòng đã vui như mở cờ rồi.”

Bà ấy đã tận mắt chứng kiến những gì mà Vương Hải Quyên phải gánh chịu, bà ấy cũng là phụ nữ, đặt mình vào vị trí của cô ta mà nghĩ xem cô ta đã thất vọng như thế nào về thằng hai, bà ấy cảm thấy mình vẫn chưa dạy tốt con trai mình, bởi cho dù trong tay bà ấy có thuốc trị thương tốt, mà bà ném ra lúc đó cho Tần Chí Cương cũng chỉ có sự tức giận.

Tần Đại Hữu thuyết phục bà ấy rằng con cháu của bà sẽ có con cháu riêng, muốn đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi, bà ấy cũng không thể sống thay con. Ông ấy còn ra hiệu bảo Sáu Cân chưa ngủ, không nên nói thằng hai không tốt trước mặt con nó, tuy là con còn nhỏ không nhớ hết được mọi chuyện, nhưng chúng quy cũng không nên như vậy. Lâm Xuân Hoa để ý lời nói, ôm Sáu Cân ru ngủ.

Sau hơn mười ngày nghỉ phép về gia đình, Tần Chí Quân bận rộn ngay khi trở về thành phố B. Cố Uyển cũng bận rộn chuẩn bị quà cho thầy cô còn có nhà học Giang, nhà họ Chu, nhà họ Phương, nhà họ Hạ,...

Cảnh gia đình họ đi chúc Tết khiến người ta hồ hởi, mẹ chồng con dâu được theo sau bởi một đám lít nhít, đi đâu cũng mang về với cả chục phong bao lì xì.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.