Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1462 chữ

Tần Chí Cương suýt chút nữa nhảy dựng lên, giơ hai tay lên bảo vệ mặt, hét: “Mẹ, mẹ sao lại đánh con, con bị đã làm gì?”Tần Chí Quân chỉ cần nhìn vẻ mặt của vợ là có thể đoán được cái gì, không nói là đang bảo vệ Tần Chí Cương, mẹ đã ra lệnh như vậy, liền nhanh chóng rút đầu của cái chổi ra, để lại một thanh gỗ dày bằng cánh tay trẻ con, đưa nó cho Lâm Xuân Hoa.

Lâm Xuân Hoa thật sự rất nhẫn tâm khi đánh người, không nói gì liền đập vào lưng Tần Chí Cương, anh ấy bị đánh tới tấp!

Mắng xong đến đây liền làm cho chính mình tức giận, chỉ vào Tần Chí Cương nói: “Tần Chí Cương, Tần Chí Cương, nhà họ Tần của chúng ta ở nhà không có ai có lương tâm bẩn thỉu, mày thấy Khương Tiểu Diễm trông lẳng lơ thích không, thích có một đứa con gái lo cho mình lắm nhỉ.”

Giận là hết cả họ tên ra mà chửi Tần Chí Cương bị Lâm Xuân Hoa đánh đến mức không thể quỳ xuống lúc này, anh ấy giật mình vì những gì Lâm Xuân Hoa nói, nghe được những lời buộc tội sau lưng, anh ấy tức giận hét lên: “Con không có! Con đã nói rồi! Cái gì mà tết đến nói vất vả rồi, cái gì mà đối đãi tốt với ba mẹ anh trai gì, con không có!”

Anh ấy không làm, không nhận trách nhiệm!

Lâm Xuân Hoa không tha cho anh ấy, nói: “bất cứ sự việc gì chung quy đều có thể nhìn ra chỗ sơ hở, không thể che giấu được, cho dù là cô ta ghét vợ mày, đừng nói là vợ mày, người ta cũng nghĩ mày là người yêu nó luôn đấy, con bé nghe không tức điên lên thì sao, nói chuyện với mày thì mày loạn lên, mày nghe cũng như không!”

“Con không biết, cô ta luôn làm việc siêng năng trước mặt con, con không biết cô ta đối xử với Quyên như thế nào khi chỉ có hai người. Quyên nhỏ mọn hơn trước, con nghĩ Quyên không vừa mắt người làm công trong cửa hàng nên bôi nhọ họ, Khương Tiểu Sơn thời đi học cũng có quan hệ tốt với con, người mới đến, làm việc cũng ổn, con không thể vô duyên vô cớ đuổi đi được.”

Lâm Xuân Hoa tức giận đến mức muốn lấy gậy lần nữa, Tần Đại Hữu vỗ vỗ để bà bình tĩnh lại. Bà ấy chỉ vào Tần Chí Cương nói: “Con Quyên xấu xa cỡ nào, cũng là vợ của mày, con bé đẻ cho mày thằng Sáu Cân, hai người đã cãi nhau hai tháng rồi, cho dù con Quyên có hẹp hòi cũng là vợ mày, Khương Tiểu Diêm Khương Tiểu Sơn là cái thá gì, ai mới là người bên mày cả đời, người thân người dưng mày không phân biệt nổi hả, nói đi phải nói lại, tao cũng không tin mày vô tội, tao hỏi mày, điều kiện nhà Khương Tiểu Diễm ra sao, quần áo đẹp giày tốt trên người nó là nó mua hay là mày cho nó? Hôm nay ở cửa hàng tao cũng nhìn thấy cái váy y chang.”

Tần Chí Cương ngơ ngẩn, nói thật: “Mua của cửa hàng, cô ta mặc đẹp, lại là nhân viên của tiệm nên con bán giá gốc.”

Vừa dứt lời, anh ấy bị Lâm Xuân Hoa tát mạnh một cái, mắng: “Mày đâm một nhát vào tim vợ mày rồi, thằng khốn nạn, tao không có đứa con như mày!”

Tần Chí Cương bị tát, sau đó nghe mẹ còn nói ra lời cắt đứt quan hệ, nhận thấy mình đã sai trầm trọng, mắt đỏ hoe: “Mẹ, nếu con với cô ta có phần nào không trong sạch con ra đường bị ô tô đâm chết!”

Lâm Xuân Hoa gật đầu nói: “Được rồi, mày là con của mẹ, mẹ tin là mày sẽ không đi lung tung bên ngoài khi đã kết hôn, nhưng Tần Chí Cương mày có thề là không thích một cô gái trẻ trung xinh đẹp như Khương Tiểu Diễm xung quanh mình được không, có thề là anh không có một chút cảm giác nào không, tim không đập loạn nhịp không, dám hay không?”

Cửa nhà họ Tần đóng lại, hơn nửa tiếng sau mới mở ra. Vương Hải Quyên đang ngồi trong sân nhà họ Cố, mắt vẫn nhìn về phía cửa nhà. Ngay khi cánh cửa mở ra, cô ấy không thể ngồi yên, cả nhóm trở về nhà cùng những đứa trẻ.

Sau khi trở về nhà, nhìn thấy Tần Chí Cương nửa khuôn mặt sưng tấy, Vương Hải Quyên sững sờ, Lâm Xuân Hoa bình tĩnh nói: “Thằng bé không biết cách nhìn người, không phân được người thân hay người dưng, vì một thằng bạn học mà làm con khổ tâm sống bấy lâu nay, mẹ đã dạy dỗ lại rồi.”

Mũi của Cố Uyển nhạy bén, cô có thể ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí, khi cô nhìn thấy cây chổi đã được tháo dỡ, cô biết là lần này Tần Chí Cương không chỉ bị tát.

Lâm Xuân Hoa nhìn Tần Chí Cương nói:” chuyện khác anh có thể tự mình hạ quyết tâm, vợ anh nói rõ ràng nói người phụ nữ làm việc cho anh tâm tư không đàng hoàng, anh đừng quá tin tưởng tầm nhìn của chính mình. Anh chỉ mới gặp một vài phụ nữ, vì vậy anh sao có thể hiểu phụ nữ chứ đúng hay không. Bổn phận của một người đàn ông đã có gia đình là phải tránh xa phụ nữ khác ra.”

Lâm Xuân Hoa nói câu này rất bình tĩnh, không tức giận cũng không khó chịu, chuyện thời tiết như thường lệ, nhưng nghe thấy, Cố Uyển trong lòng rất muốn hét lên mẹ chồng tuyệt vời!

Buổi tối ngày thứ tư, Lâm Xuân Hoa suy nghĩ một ngày liền bàn bạc với Cố Uyển, hỏi mấy tháng có thể mang Sáu Cân đến thành phố B không, đợi Quyên bên phía này tìm được người làm đứng đắn một chút rồi mới để cho con bé yên lòng chăm nom con cái.

Cô một mặt không thể lơ là ba đứa nhỏ, mặt khác lại không nỡ để Sáu Cân sống ở nhà bà nội, Cố Uyển hiểu tình huống của Vương Hải Quyên, cho nên cô đương nhiên không phản đối, cười nói: “Ba đứa hay bốn đứa cũng không khác là mấy, với cả phần lớn thời gian đều là mẹ và Hiểu Muội chăm nom, mẹ cứ cho thằng bé đi theo đi ạ, mấy anh em nhà Bình An cũng thích chơi với Sáu Cân lắm ạ.”

Một nhóm bắt đầu hành trình trở về vào ngày thứ sáu của năm mới. Trước khi rời đi, Lâm Xuân Hoa chỉ ném một chai Hồi Xuân Hoàn mà Cố Uyển đã đưa cho bà ấy cho Tần Chí Cương, giải thích với Vương Hải Quyên, người sẽ được mời đến cửa hàng trong tương lai nên ra sao do cô ta làm chủ, hai gian hàng cách nhau bằng tấm biển, tiệm quần áo nữ do Hải Quyên trông nom, gian quần áo nam do Chí Cương quản, Sáu Cân thì theo bà nội lên thành phố B mấy tháng, đợi vợ chồng ổn định thì lên thành phố B đón con về.

Tần Chí Cương gật đầu bước xuống giường, đứng dậy đi tiễn ba mẹ và anh em, trước khi rời đi, Vương Hải Quyên kéo Lâm Xuân Hoa không nỡ buông ra, cuối cùng ôm lấy Lâm Xuân Hoa nghẹn ngào nói: “Mẹ, con xin lỗi trước, con sẽ hiếu thảo với ba mẹ trong tương lai.”

“Hiếu thuận hay không mẹ cũng không nghĩ đến, hai đứa sau này ráng sống cho tốt là mẹ yên tâm rồi, Sáu Cân đến thành phố B con không cần phải lo lắng, chị dâu cả của con rất tốt, con sắp xếp bên này ổn thỏa đi rồi qua đón thằng bé.”

Còn phải dặn dò Vương Hải Quyên vài câu, nhìn con trai cũng không thèm nhìn, bà ấy là một người cao ngạo, rõ ràng nói là mẹ không thích anh.

Người nhà họ Cố đến, Cố Siêu vác nửa bao đồ trên vai với cái xô trên tay còn lại bước nhanh tới, chào Lâm Xuân Hoa, hỏi Tần Chí Quân: “Em rể, trên xe còn chỗ xếp đồ không?”

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.