Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1398 chữ

Vương Hải Quyên biết là bà ấy đang đề cập đến thời gian ở trong bếp, cô ta cũng biết vừa rồi mẹ chồng mình có thể nghe được, cúi đầu nói: “Con trước đây không biết tốt xấu, làm mẹ cáu gắt rất nhiều, cảm thấy không mặt mũi nào với mẹ con nói ra."

Lâm Xuân Hoa liếc nhìn cô, khịt mũi nói: “Sợ là mẹ không quan tâm đến con sao hå."

Bà ấy ngồi dịch chừa chỗ, vỗ về Cố Uyển nói: “Cố Uyển, ngồi xuống đừng đứng như thé con."

Sau đó, bà ấy nhìn Vương Hải Quyên nói: “Con vừa nói đã hiểu điều gì đó, hãy nói cho biết về điều đó, con muốn hiểu gì, mẹ kế hoạch của con sao?”

Bị mẹ chồng hỏi, Vương Hải Quyên có chút không bất an, cúi đầu suy nghĩ rồi mới nói: “Mẹ, mẹ cũng biết con đã làm mấy chuyện hồ đồ, trong lòng Chí Cương ấn tượng mà con dành cho anh ấy đã hình thành nên dù tôi có nói chuyện với anh ấy hay thậm chí cãi vã với anh ấy đi chăng nữa, thì càng tranh luận, anh ấy càng cho là con vô lý sinh sự.”

Nói đến đây, cô ta hơi bực bội, nói tiếp: “Khương Tiểu Diễm muốn chúng con cãi nhau, con biết điều đó, chỉ là không chịu nổi nữa, càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, càng cảm thấy ớn lạnh thì càng càng không thể kiểm soát bản thân không để tâm đến vấn đề này, càng không thể không phát cáu. Mẹ ơi, con chỉ nghĩ, học hỏi chị dâu để bản 2 thân mình tốt hơn, để Chí Cương tin con chấp nhận con, con chưa nghĩ cụ thể phải làm như thế nào.”

Trước mặt Lâm Xuân Hoa, cô ta không dám nói, khi nghe nói Cố Uyển có thể kiếm tiền mua xe, mua đồ dùng điện, cô ta nghĩ người phụ nữ phải có bản lĩnh, không cần dựa vào một người đàn ông. Sự thật đúng như vậy, nhưng mẹ chồng có thể không thích nghe.

Lâm Xuân Hoa lắc đầu nói: “Nếu coi con thông minh hơn một chút, biết hỏi chị dâu, nếu có thể học hỏi thêm từ Uyển Uyển, thấy tính cách và cách cư xử của con bé, sau này sẽ ít phải chịu khổ hơn. Nếu con muốn thay đổi bản thân để trở nên tốt hơn, con có hiểu biết như vậy là tốt, nhưng nó không thể được sử dụng trong vấn đề này, để trở nên tốt hơn thì rất dễ nói, liệu điều này có thể hoàn thành trong một ngày không hai hay không? Nếu Khương Tiểu Diễm mà con nhắc tới thật là như vậy, thì đến khi con trở nên xuất sắc rồi thì còn kịp hay không.”

Vương Hải Kiện sắc mặt tái nhợt, cô ta nghe Lâm Xuân Hoa nói: “Những điều này con nói cũng là góc nhìn của con, đừng nói là Chí Cương không tin con, dù sao mẹ cũng không dám tin, dù gì là mẹ và chị dâu ngươi trong mắt con cũng không phải người tốt gì. Nhưng me lần này trở về, thấy con tính tình quả thực có hơi thay đổi, con chờ mẹ tính ra chuyện này xem sao, nếu con quan sat cẩn thận chịu nhìn người ta thì cũng chầm chậm lại, nếu người phụ nữ kia có vấn đề, mẹ át sẽ làm chủ giúp con.” Vương Hải Kiện không tin vào tai mình, còn mẹ chồng thì sẵn lòng giúp cô ta.

Cố Uyển thấy cô ta ngẩn người nhìn Lâm Xuân Hoa, cười nói: “Em dâu bây giờ không phải lo lắng, ăn tết vui vẻ đi, nếu Khương Tiểu Diễm thật sự có chuyện, mẹ chúng ta là công bằng nhất luôn bảo vệ gia đình, sẽ luôn đi về phía mình.”

“Dạ dạ...” Vương Hải Quyên phản ứng, lại đứng lên: “Cảm ơn mẹ, lần này con thật sự không là người bị oan uổng”

Cô ta kích động đến mức không biết phải bám vào đâu, cô ta biết Khương Tiểu Diễm thật sự có vấn đề, mẹ chồng cô sẵn lòng giải quyết, Tần Chí Cương nhất định sẽ nghe lời.

Nhìn thấy Vương Hải Quyên thay đổi nhiều như vậy, vẻ mặt Lâm Xuân Hoa tỏ vẻ không có gì, trong lòng thở dài, tính tình thay đổi lớn như vậy, hẳn là đã phải chịu đựng rất nhiều. Bà ấy không thích Vương Hải Quyên cho lắm, nhưng con bé cũng là con dâu của mình, mẹ của Sáu Cân, Khương Tiểu Diễm, Hoàng Tiểu Diễm gì đó cần phải hỏi thằng hai cho rõ ràng, đó có thể là hàng tốt gì cơ chứ, bà ấy không để nhà mình xảy ra chuyện gì.

Bà ấy cẩn thận hỏi Vương Hải Quyên về một số chi tiết, cũng hỏi Tần Chí Cương là cửa hàng dự kiến khai trương vào ngày mồng ba và để Vương Hải Quyên từ từ qua tháng giêng này đã, đừng nói với Tần Chí Cương về điều này, Khương Tiểu Diễm là người hay quỷ gì thì ngày ba bà ấy cũng phải tận mắt đi tìm hiểu.

Ngày mùng hai tháng Giêng âm lịch, Tần Chí Quân và Tần Chí Cương đưa con cái về nhà mẹ vợ chúc Tết, sáng sớm ngày ba Tần Chí Cương đang đi đến cửa hàng, mẹ nói: “Chí Quân lái xe đi, mẹ đi đến cửa hàng của Chí Cương xem xem.”

Đứa nhỏ ở nhà kêu Tần Hiểu Muội cùng Tần Chí Hoa trông, bà ấy thằng cả thằng hai cùng nhau đến. Tần Chí Cương chỉ nghĩ là anh ấy đi xem chuyện làm ăn của mẹ mình ra sao, trong lòng khá vui vẻ, dọc theo đường đi còn cười nói với mẹ đến tận cửa hàng, kết quả lần đầu tiên đến quận lỵ, bà ấy nói với Vương Hải Quyên: “Con nhìn xem đường sá như thế nào, cách cửa hàng xa xa tí thì dừng xe lại, tự mình mở cửa, lát nữa mẹ sẽ đến thăm.”

Mẹ chồng con dâu đã bàn bạc rồi, bà ấy và Cố Uyển đóng vai khách hàng.

Tần Chí Cương có chút không rõ, xe dừng lại con đường cách cửa hàng không xa, Vương Hải Quyên cầm chìa khóa xuống xe. Vương Hải Quyên mở cửa hàng, cửa hàng của Tần Chí Cương là hai gian thông nhau, một gian bán đồ nam, một gian bán đồ nữ, cửa cũng khá lớn.

Đợi năm sáu phút Lâm Xuân Hoa từ xa nhìn một cô gái chừng hai mươi tuổi mặc váy len, đi giày cao gót bước vào cửa hàng, hỏi Tần Chí Cương: “Đó là Khương Tiểu Diễm hả?”

Tần Chí Cương cũng chậm chạp, mẹ anh ấy đến tên Khương Tiểu Diễm cũng biết rồi, cũng biết hỏi làm gì. Anh ấy hơi đau đầu, có khi vợ lại bịa đặt gì kể chuyện này với mẹ không, nhưng anh ấy là người quang minh lỗi lạc, cũng hiểu mẹ anh là người đạo lí, gật đầu nói: “đúng ạ, Khương Tiểu Diễm là em gái học sinh cấp hai.”

Bà trợn mắt nhìn anh ấy một hồi, nói con và anh cả ở trên xe để mẹ xuống, mẹ vào thử xem sao, bà đem theo Cố Uyển theo.

Tần Chí Quân hơi lúng túng, nhóm người đi bắt quả tang này thật khiến anh ấy không nói nên lời, thở dài với Tần Chí Quân: “Cũng chỉ là nữ nhân viên cửa hàng, làm ăn thì mồm mép lanh lợi, cũng có kĩ năng buôn bán, thế mà Quyên cũng nghi thần ngờ quỷ được, đau đầu ghê.”

Tần Chí Quân nhìn theo hình bóng vợ mình đi vào cửa hàng đến khi khuất rồi mới thôi, quay đầu lại nói với Tần Chí Cương: “Nếu là anh, có người phụ nữ khiến vợ không an tâm, anh nhất định giữ khoảng cách thật xa với người đó.”

Làm vợ anh bất an thì là có tội, cần phải trách phạt!

Tần Chí Cương ngơ ngác, muốn nói gì đó, mở miệng nhưng không cất nên lời.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.