Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1526 chữ

Cô ta không kìm được nước mắt khi nói câu này, còn Cố Uyển thì cảm thấy nặng nề khi nghe điều đó, cô lấy trong túi ra một chiếc khăn tay sạch đưa cho Vương Hải Quyên, nói: “Năm mới năm me, đừng khóc, uống chút nước đi.”

Vương Hải Quyên hơi xấu hổ, lấy khăn tay lau nước mắt, uống một ngụm nước nóng để xoa dịu tâm trạng, rồi mới nói: “Nhìn anh chồng chị dâu kết hôn hơn hai năm rồi mà vẫn tình cảm đến vậy, chị học cấp hai, có thể tự mình lên cấp ba rồi vào đại học, hơn em rất nhiều, em chỉ nghĩ đến những điều mà không thể làm, nói chuyện với chị, hoặc chị cho em xin chút ý kiến.”

Cố Uyển lắc đầu, cô cũng chẳng giỏi giang đến mức Vương Hải Quyên nghĩ, nói: “Chị nói em nghe này, khi chị lần đầu tiên đến thành phố B, sống trong nhà của một người chị dâu ở thành phố B, chị không muốn anh Tần phải gồng gánh quá nhiều vào lúc đó, chị đến ban quản lí khu phố để tìm công việc tay chân, gấp hộp giấy, gấp năm hộp được một xu tiền, một ngày kiếm được sáu hào.”

Vương Hải Quyên nghe vậy to mắt nhìn, gấp năm hộp được một xu tiền, một ngày gấp mười tiếng, mới kiếm được sáu hào.

Theo như cô ta biết, trúc đó Tần Chí Quân là phó tiểu đoàn trưởng, nghe Tần Chí Cương nói thì lương tám chín mươi tệ một tháng. Cố Uyển dù là gấp hộp giấy, một ngày sáu tiếng lận, nghe thì có vẻ dễ, nhưng gấp liên tục mười tiếng không dừng, cô ta bất giác nhìn xuống đôi bàn tay của Cố Uyển, mười ngón tay thon nhỏ, nhìn không ra sự thô ráp của bàn tay làm công.

Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Cố Uyển cười nói: “Lúc đó dù làm việc chăm chỉ cũng có thể kiếm được mười tám tệ một tháng, không biết vui thế nào, cũng có thể giảm bớt phần nào gánh nặng cho anh Tần. Nhưng một lần, chị đi tìm anh Tần, tình cờ gặp anh bị một nữ quân nhân chặn đường, đơn vị ở trên núi, vì cây cối mà họ không thấy chị, nữ quân nhân có lẽ có chút hứng thú với Tần đại ca, lúc đó cô ấy nói anh Tần sau này càng ngày càng leo cao, tương lai tươi sáng, sao có thể gả cho một người phụ nữ nông dân chỉ biết làm ruộng, kiếm tiền bằng công việc tay chân, chị thậm chí còn nghe cô ấy tự giới thiệu, cả người ba làm sư đoàn trưởng cũng lôi ra luôn”.

Vương Hải Quyên choáng váng, cô ta không biết là Cố Uyển cũng từng gặp phải những vấn đề tương tự như cô, nhưng những người họ gặp lại khác nhau, một người sử dụng mưu mô, một người sử dụng mưu trí. Cô ta lo lắng hỏi: “Vậy thì... chuyện gì xảy ra sau đó?”

Cố Uyển cũng chìm vào ký ức và nói: “Chị rất khó chịu bối rối khi nghe điều vậy vào thời điểm đó. Chị nghĩ hành vi của nữ quân nhân thật là đáng xấu hổ, nhưng nói cho đúng, nếu chị là một người phụ nữ chỉ biết làm nông và xếp hộp giấy thì chị thật sự không xứng với anh Tần, anh thực ra trong quân đội rất giỏi, thành tích nhiều khiến anh lên được đến tiểu đoàn trưởng, khi đó, chị khi đó miễn cưỡng cho là xứng đôi với anh ấy, nhưng đợi anh lên đến trung đoàn trưởng thậm chí từng bước lên vị trí cao hơn, nếu chị vẫn vậy, rõ ràng là không xứng với anh ấy mà.

“Anh Tần tốt với chị lắm, chị chưa bao giờ hoài nghi, dù một ngày nào đó khi ở địa vị cao có lẽ anh ấy sẽ không chán ghét chị dâu, nhưng chị cảm thấy tự ti và bất an. Cô nghĩ đến những lời nói sắc lạnh của Tần Chí Quân lúc đó khiến Tống Tử San tự trọng, nói vợ tôi rất tuyệt, ánh mắt tràn đầy yêu thương, nói: “Sau ngày hôm đó, chị hỏi chị gái cho chị thuê nhà là làm thế nào để thi đại học, dồn hết tâm sức vào việc học hành, chị ấy là giáo viên cấp ba, chị cùng chị ấy mượn sách về học, trở thành một người khiến anh Tần mỗi khi nhắc đến chị thì cảm thấy tự hào và giỏi giang”

Vương Hải Quyên chỉ biết là Cố Uyển có một cuộc sống tốt đẹp, chồng yêu chiều ba mẹ chồng thương yêu, cô có thể trở thành sinh viên đại học. Cô không biết là có tất cả những khúc mắc này quyết tâm vào đại học của Cố Uyển được sinh ra từ một điều như vậy.

Đầu tiên cô rất sốc, sau đó cô nghĩ lại, gặp phải chuyện tương tự, Cố Uyển chăm chỉ làm cho bản thân có tự tin, nhưng cô ta lại chỉ làm phiền Tần Chí Cương và xin anh buông tha cho mình.

“Chị dâu, mặc dù em còn chưa biết phải giải quyết thế nào, nhưng nghe xong lời của chị, chắc em cũng hiểu ra điều gì đó...”

Cô ta chưa kịp nói hết lời, thì cánh cửa vốn đóng lại để tránh gió lọt vào, vừa có người đẩy ra, Lâm Xuân Hoa đã nghe rất lâu ở ngoài cửa bước nhanh vào, vẻ mặt đầy đau khổ, kéo Cố Uyển muốn ôm cô.

“Cố Uyển à, con nói cho mẹ nghe là nữ quân nhân nào mà vô liêm sỉ như vậy, mẹ đến thành phố B xé xác cô ta.” Bà ấy dữ dội mắng mỏ: “Không biết xấu hổ mặt dày ghê, lôi một người đàn ông đã kết hôn ra nói, mẹ muốn thay mẹ cô ta dạy cho một bài học. Chí Quân lúc đó đã nói gì, có nói gì làm con tủi thân không?”

Lúc ngày mẹ chồng cô cơ hồ nếu có gậy trong tay thì sẽ đập gãy chân cô ta mất.

Hai người con dâu đang nói chuyện riêng thì sững sờ, Cố Uyển hỏi: “Mẹ, không phải mẹ đang xem hài tết sao lại quay lại vậy?”

Bà ấy nhìn bốn đứa cháu, nói: “Sợ con trông ba đứa sẽ mệt, xem tới xem lui chương trình đó cũng chỉ là hát hò nhảy múa, sau này có ti vi thì ngày nào chả xem được, cũng có khác gì mấy đâu. Con nói cho mẹ nghe, là ai làm chuyện đó, có vẻ như là dạo Chí Quân ở đơn vị trên núi rồi, con bị ngốc hay sao vậy, mẹ ở đó bao lâu cũng không biết gì, sao mà chịu tủi nhục một mình thế hả con.”

Cố Uyển sợ Vương Hải Quyên trong lòng không vui, nên lược qua đoạn Tần Chí Quân mắng Tống Tử San, mẹ chồng cũng giận dữ đến vậy: “Mẹ đừng giận, con không tủi thân gì đâu, lúc đó anh Tần mắng người ta đến mất mặt luôn, không giữ cho chút thể diện gì.”

Nhìn thấy mẹ chồng hết mực bảo vệ Cố Uyển, Vương Hải Quyên nghĩ nếu anh cả cư xử không tốt thì bây giờ có thể bị quét sạch, trong lòng rất ghen tị. Nhìn cách Cố Uyển dìu mẹ ngồi xuống ghế, đấm bóp lưng, đây không phải là cách hiếu thuận hay sao, Vương Hải Quyên khó xử, đem li trà tới, cung kính mời bà ấy: “Mẹ uống trà di a."

Cố Uyển cười ẩn ý, cảm thấy được em dâu thứ hai này đâu có ngốc, như này không phải rất sáng sủa hay sao.

Lâm Xuân Hoa liếc nhìn Vương Hải Quyên, thật ra khi bà quay trở lại, bà ấy nghe Vương Hải Quyên nói là mình gặp phải chuyện khó khăn, muốn tìm con dâu lớn để làm tâm sự. Bà ấy thấy vợ chồng thằng hai mấy ngày nay không hợp nhau, cho nên bà ấy cũng không bước vào cửa, lẳng lặng đứng ngoài cửa nghe thử.

Phải nói Vương Hải Quyên và Cố Uyển khiến Lâm Xuân Hoa cảm thấy rất dễ chịu, so với trước đây không biết thế nào cho hợp lý và lễ phép, nếu ngày xưa cô ta bước vào nhà như thế này thì đâu xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Cố Uyển nói mình không thiệt thòi, vì vậy bà mẹ chồng tạm gác việc hỏi nữ quân nhân là ai lại, nhận lấy trà của Vương Hải Quyên, nói: “Con ngồi xuống đi, mẹ thấy mấy ngày nay vợ chồng hai đứa lạnh nhạt nhau lắm, muốn hỏi thử mà con chắc cũng không muốn tâm sự hôm nay cũng vừa lúc nghe được nên đứng ngoài cửa nghe xem sao.”

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.