Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1399 chữ

Cố Uyển đưa Lâm Xuân Hoa vào cửa hàng quần áo của Tần Chí Cương, Vương Hải Quyên đang phân loại quần áo trên kệ, khi cô ấy nhìn lên thì thấy hai người họ coi như người mua quần áo bình thường, hỏi: “Cô mua quần áo ạ? Nhìn xem có thích gì không, đều là những kiểu dáng được yêu thích từ thành phố Thâm Quyến.”

Khương Tiểu Diễm cũng đang sắp xếp quần áo, cầm một chiếc áo len rộng và một chiếc quần jean màu xanh nhạt đứng trước gương và nhìn qua gương thấy người này bước vào, hai người thấy một người phụ nữ xinh đẹp đi cùng một bà già trạc tuổi năm mươi, nên bắt đầu tác nghiệp.

Cố Uyển nhìn cô, người cứng ngắc, sắc mặt xanh mét, có lẽ là đã bị đông cứng, đôi môi đỏ tươi, nhìn không ra như đang tô son, không có tác dụng dưỡng ẩm của son môi, nghĩ đến việc học cấp hai các bạn học sinh dùng giấy hồng, trông có vẻ giống.

Vào mùa đông, một chiếc áo len kín cổ cao màu trắng tinh, bên ngoài mặc một chiếc váy len màu xanh đậm, chiếc váy được thiết kế cổ chữ V và xẻ tà, màu tối, vốn đã mỏng, lại còn kiểu làm cho eo thon, phía dưới trang bị một chiếc quần thể dục chân chỉ mặc vào mùa thu, nhìn kỹ có thể thấy dấu vết của chiếc quần dài bên trong và một đôi giày da cao gót.

Chưa kể mùa đông thế này ai cũng mặc áo bông, cô gái này lạnh đế tái mét những cúng phải mặc đồ mùa thu đẹp đẽ đi làm, chỉ với bộ quần áo này, chiếc váy và đôi giày cao gót kia có thể đã tiêu tốn của cô ấy bốn năm tháng lương, nhớ ra Vương Hải Quyên nói anh của Khương Tiểu Diễm là bạn học của Tần Chí Cương, cũng là người từ quê đến, quần áo phải thay nhau giặt thường xuyên, không thể hôm nay là cô gái thời thượng, ngày mai là cô gái nhà quê được, thật là một người ý vị sâu xa.

Cô chỉ liếc mắt giả vờ xem xét quần áo, kéo Lâm Hoa lật từng bộ ra xem, lựa đồ chưa được bao lâu, đã nghe thấy Khương Tiểu Diễm hỏi Vương Hải Quyên: “Chị dâu, sao hôm nay không thấy anh hai Tần qua đây?”

Vương Hải Quyên lo lắng Khương Tiểu Diễm sẽ không bị phát giác, dù sao mẹ chồng và chị dâu không thể ở trong cửa hàng lâu khi giả làm khách hàng quá lâu, không thể chứng minh được Khương Tiểu Diễm không đúng, làm sao cô có thể nhận được sự giúp đỡ của mẹ chồng. Nghĩ đến ngày thường Khương Tiểu Diễm sẽ tranh thủ cơ hội chơi xấu mình.

Cô ta khó chịu nói: “Em chỉ là nhân viên cửa hàng thì làm tốt việc của mình đi, chồng chị ở đâu còn phải báo lại hay sao.”

Khương Tiểu Diễm cười khi thấy Vương Hải Quyên lại kích động, nói: “Cũng không thể nói vậy được, chị dâu, chị mấy hôm ấy không đến cửa hàng thì cửa hàng bận lắm, xin nghỉ phép mấy hôm anh hai Tần nói vất vả cho em, để em tốt với ba mẹ và anh trai, mẹ em nói em tìm được công việc tốt như vậy phải cám ơn anh hai Tần, nói em hôm nay đón năm mới với anh ấy.”

Thoạt nhìn, những gì cô ta nói không có gì sai, nhưng khi cô ta gọi là anh hai Tần, cô ta cố ý khịt mũi, giọng điệu mà ngay cả người ngoài cuộc như Cố Uyển cũng không thể biết được mập mờ chỗ nào, huống chi là Vương Hải Quyên, thật sự sẽ rất kinh tởm.

Lâm Xuân Hoa sắc mặt tối sầm lại, con dâu và con trai lớn có quan hệ tốt, ngày nào cũng gọi anh Tần anh Tần ngọt sớt, bà ấy nghe thấy thoải mái, hiển nhiên là rất thân thiết. Con bé Hạ Mẫn, cũng gọi anh ba là Tần, nhưng giọng nói trong trẻo và chân thật, khi gọi là anh ba Tần, người ta có thể cảm thấy ngưỡng mộ và biết ơn. Nhưng khi Khương Tiểu Diễm gọi là anh hai Tần, giọng nói của cô ta kết hợp với nụ cười ẩn ý đó, bà ấy cũng là phụ nữ, đặt mình vào vị trí của Vương Hải Quyên và nghĩ về nó nghĩ cũng muốn nôn hết bữa ăn ngày hôm qua.

Cũng may bà già dặn, tinh thông nên tiết chế được tính tình, bà vỗ nhẹ vào tay Có Uyển, Cố Uyển hiểu ra, nói đi ra ngoài lấy cái gì, để cho bà ấy chờ trong cửa hàng một lát, liền xoay người đi ra ngoài.

Cô đi tới ô tô trên phố, gõ cửa kính xe khách chỗ Tần Chí Cương đang ngồi, ra hiệu cho anh xuống. Cố Uyển vẫn luôn ôn nhu tươi cười, nhưng nét mặt lúc này lại có chút gì kì lạ, Tần Chí Cương có chút dò xét.

Tần Chí Quân cũng xuống xe hỏi: “Sao vậy?”

Thật ra lúc đầu anh cũng không biết tại sao mẹ mình lại tới đây, nhưng anh cũng đoán được vài điều về động tác vừa rồi, lúc này mới nhìn thấy Cố Uyển đi ra, bước ra khỏi xe và hỏi.

Cố Uyển lắc đầu nói: “Không sao, anh Tần, anh đợi trong xe, mẹ kêu chú hai vào cửa hàng, chị vào trước, chú hai theo sau, sau khi chú đi vào, giả vờ không nhận ra chị và mẹ là được.”

Vừa nói, cô vừa xoay người đi vào cửa hàng trước, sự kì lạ của cô Tần Chí Quân có chút không giải thích được, nhưng Cố Uyển vừa rồi đang nghĩ Khương Tiểu Diễm gọi hai tiếng anh hai Tần, ngán ngẩm. Cô trở lại cửa hàng trước, sau đó chọn quần áo, vừa nhìn thấy một bộ ưa nhìn ướm thử, Khương Tiểu Diễm vẫn đang khen ngợi Tần Chí Cương: “Người như anh hai Tần, người phụ nữ nào được gả cho anh ấy quả thật có phúc, đẹp mã có bản lĩnh, qua năm mới là em hai mươi rồi, mẹ em nói cũng

nên tìm đối tượng để lấy thôi, hỏi em thích kiểu người như thế nào, em nói chỉ cần người như anh hai Tần là được.”

Bà Lâm Xuân Hoa không kìm được tức giận, ánh mắt rực lửa tưởng chừng sắp làm cho Khương Tiểu Diễm hói đến nơi nếu như lửa trong mắt có thể thiêu trụi tóc.

Khương Tiểu Diễm dường như cảm nhận được điều gì đó, cô ta quay đầu lại, nhìn thấy bà cụ đi cùng con gái đang nhìn chằm chằm mình, khó hiểu nhíu mày. Tần Chí Cương vừa lúc đi tới, Khương Tiểu Diễm nhìn thoáng qua người còn chưa vào cửa hàng, vừa rồi còn đang cợt nhả, đột nhiên ôm bụng ngẩng đầu lên, nở nụ cười tiêu chuẩn, lịch sự gọi anh hai Tần!

Bà Lâm Xuân Hoa và Cố Uyển đều trợn mắt, mẹ chồng con dâu trong lòng muốn phun ra lời mắng chửi, chết tiệt, hóa ra vẫn có thể nói chuyện bình thường, thay đổi lật như bánh tráng.

Đây là kẻ hai mặt, luôn xấu tính với Vương Hải Quyên chán ghét, Vương Hải Quyên mỗi ngày nhìn cô hành động như vậy cũng không khỏi ghê tởm và phát điên lên được.

Đúng lúc này, hành động Khương Tiểu Diễm đã giúp Vương Hải Quyên có đủ điểm cảm thông trong lòng mẹ chồng chị dâu Lâm Xuân Hoa và Cố Uyển, tâm địa xấu mà ra vẻ thuần khiết, người thường cũng phải bái phục luôn chưa phải? Tần Chí Cương thấy mẹ và chị dâu vẻ mặt khó hiểu nhất thời không thể giải thích được, anh ấy vẫn làm theo lời của Cố Uyển, chỉ giả vờ như không biết bọn họ, đáp lại Khương Tiểu Diễm. Vì mẹ cùng chị dâu tới đây, sắc mặt anh ấy có chút khó chịu.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.