Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1563 chữ

Cố Uyển hiểu rõ tính tình cha mình, thấy ông nói xong còn cười một tiếng, trong mắt cô thoáng hiện ý cười, cô gật đầu rồi vâng một tiếng, ý nói cô đã nghe rõ tất cả những gì ông nói.

Sau lần trở về này, Vương Hải Quyên là người thứ hai trong ngày nhìn Cố Uyển bằng con mắt khác, hay nói đúng hơn là nhìn phụ nữ bằng con mắt khác.

Ở nông thôn, phần lớn phụ nữ đều sống nhờ cậy vào nhà chồng, các cô lo liệu việc nhà, sinh con dưỡng cái, làm ruộng cấy lúa, mấy năm dạo gần đây thì chẳng có công ăn việc làm gì, đàn ông còn có thể ra ngoài để kiếm chút việc làm công ăn lương, chứ số việc lặt vặt mà phụ nữ ở nông thôn có thể làm để kiếm tiền là rất ít, có thể nói, nguồn thu nhập trong nhà đều dựa vào người đàn ông. Tình huống như vậy khiến các cô không thể sống một cách tự lập, đàn ông trở thành nơi duy nhất để các cô gửi gắm cuộc sống vật chất và tinh thần của mình, là chốn duy nhất các cô có thể dựa vào.

Cô ta cứ tưởng là Cố Uyển cũng giống như vậy, nghĩ rằng Cố Uyển chỉ may mắn được gả cho một người đàn ông hết mực cưng chiều cô, nghĩ rằng cho dù cô có tiêu xài bao nhiêu cho nhà mẹ thì gia đình chồng cũng sẽ không có ý kiến gì vì cô đã mua chuộc được bọn họ, hóa ra không phải như vậy, tất cả đều do cô giỏi giang.

Nếu cô ta cũng giỏi giang như Cố Uyển, phải chăng nhà mẹ của cô ta sẽ rất hãnh diện, phải chăng cô ta sẽ không còn sợ hãi mỗi khi Khương Tiểu Diễm tỏ vẻ ngưỡng mộ Tần Chí Cương trước mặt cô ta.

Nếu cô ta cũng giỏi giang như Cố Uyển, dù cho sau này không còn ai để dựa vào, liệu cô ta vẫn có thể dựa vào chính mình để sống thật tốt chứ? Nếu giỏi giang như vậy, liệu cô ta có trở nên điềm đạm đáng yêu như Cố Uyển hiện tại không?

Vương Hải Quyên không biết độc lập kinh tế là gì nhưng trong một khoảnh khắc, đầu óc cô ta đã thoáng chạm tới ranh giới giữa nhu cầu về độc lập kinh tế của phụ nữ.

Cố Uyển tặng cho em dâu hai của mình một thứ mà cô ta chưa từng biết đến, những món đồ điện gia dụng kia đều là do cô mua, nhà họ Cố đương nhiên sẽ giữ lại. Sau khi xem thời gian, Cố Kim Thịnh bảo người trong nhà về sớm, sau đó cũng bảo người nhà họ Tần có thể đi nghỉ ngơi chốc lát, trước khi đi còn bảo bọn họ tối nay hãy đến nhà họ Cố ăn cơm, Lâm Xuân Hoa nói trong nhà còn không ít đồ ăn, chỉ cần hâm nóng là được chứ không qua nhà họ Cố quấy rầy thêm.

Bên nhà cũ, trong phòng hai vợ chồng Cố Uyển không có một chiếc giường dành riêng cho em bé nào, một nhà năm người không thể ngủ chung một giường dù có nằm nghiêng cho nên tối đó lúc ngủ, Bình An bị ông bà nội ôm đi, Đa Đa thì bị Tần Chí Hoa lẳng lặng ôm vào trong phòng của anh ta, chỉ có Điềm Bảo là ngủ chung phòng với cha mẹ nhà mình.

Sáu Cân cố chấp nhận sự thật rằng Bình An và Đa Đa là anh, dù sao thì cậu bé cũng không định nghe theo những gì mà cha cậu nói, chơi cả ngày nên đã chóng mệt, cậu bé nhanh chóng ngủ say sau khi được Vương Hải Quyên dỗ một lát. Chờ con trai ngủ, Tần Chí Cương mới thương lượng với Vương Hải Quyên: “Quyên Tử, năm sau anh muốn đón Sáu Cân về với mình, em xem ba đứa bé nhà anh cả tốt biết bao, anh phải cho Sáu Cân ăn nhiều chút, nuôi cho có da có thịt mới được.”

Vương Hải Quyên bình tĩnh nhìn cậu ta một lát rồi mới nói: “Được thôi, nếu anh đuổi Khương Tiểu Diễm đi thì em sẽ đón Sáu Cân về.”

Tần Chí Cương chỉ cảm thấy đầu đau nhức, cha đều đang ở trong nhà, cậu ta thấp mẹ giọng kiên nhẫn khuyên cô ta: “Em đừng kiếm chuyện nữa được không, chuyện trong nhà chúng ta thì có liên quan gì đến Khương Tiểu Diễm chứ, anh của cô ấy là bạn học của anh, người ta đến làm trong tiệm chưa được ba tháng, bây giờ nói đuổi cô ấy đi thì anh phải nói thế nào? Em phải tin tưởng anh, cô ấy chỉ là nhân viên trong tiệm, em mới là vợ anh, chúng ta còn có Sáu Cân, anh sẽ không có ý gì khác với người khác, ngày nào em cũng gắt gao ngồi trong tiệm quan sát anh khiến anh cảm thấy rất khó chịu, rõ ràng là không có chuyện gì mà em cứ làm quá lên ấy.”

Vương Hải Quyên cười khẩy, nói: “Anh có ý gì không thì em không biết nhưng cô ta chắc chắn có ý với anh, cô ta không có ý gì ý mà hôm nay mang cho anh táo, hôm sau lại mang cho anh bưởi với bánh bao à? Tiền lương một tháng của cô ta là bao nhiêu?” Tần Chí Cương xoa mắt, nhức đầu không chịu nổi, cậu ta cảm thấy phụ nữ đúng là quá khó hiểu.

“Quyên Tử, đó đều là do anh của cô ấy mang cho anh, chẳng phải anh đã nói với em về chuyện này rồi sao? Cô ấy mang những món đó tới nhưng anh có ăn đâu, anh đều mang về cho em và Sáu Cân hết mà? Em nghĩ lại đi, nếu trong lòng anh có quỷ, anh có bị điên không mà đưa những thứ này cho em, còn nói với em rằng đó là do cô ấy đưa cho nữa? Với lại, sau khi em nói em không vui, anh cũng không còn nhận đồ của cô ấy nữa, chính mắt em cũng nhìn thấy mà, chẳng phải bây giờ cô ấy không còn mang đồ tới nữa sao?”

Trong lòng Vương Hải Quyên vô cùng nôn nao khó chịu, cô ta nói: ta “Anh chưa bao giờ chịu tin em, anh luôn cảm thấy em tranh cãi vô lý, anh nói là anh và cô ta luôn giữ khoảng cách bình thường, không có chỗ nào không ổn hết, nếu đúng như vậy, em sẽ nói thẳng với anh, đứng trước mặt anh thì cô ta thể hiện bộ mặt này nhưng đứng trước mặt em thì lại để lộ bộ mặt khác, đứng trước mặt em, cô ta lúc nào cũng ngưỡng mộ anh, nói là anh xử đối với cô ta rất tốt. Tân Chi Cương em không ngốc, đó không sự cảm kích, đó là sự ngưỡng mộ của một người phụ nữ dành cho một người đàn ông, cô ta làm như vậy cũng chính là đang gây sự với em.”

Tần Chí Cương thở dài: “Cô ấy làm vậy thì có ích gì chứ, nếu cô ấy thật sự có tình ý với anh như những gì em nói, chẳng phải cô ấy nên giấu diếm những điều này với em sao? Em cũng canh chừng trong tiệm suốt hai tháng rồi, chẳng phải em đã thấy tất cả rồi sao? Cuộc sống thường nhật của bọn anh rất bình thường, Quyên Tử, anh thấy là em đã nghĩ quá nhiều rồi, toàn là chuyện không có chứng cứ thôi.”

“Em có biết chuyện ‘Nghi người trộm rìu không? Chuyện kể về một người bị mất một cây rìu bèn nghĩ là do con trai của người hàng xóm lấy trộm, bấy giờ nhìn dáng đi, vẻ mặt, cách nói chuyện của anh ta đều giống như một tên trộm rìu, mấy ngày sau người đó kiếm lại được cây rìu của mình, giờ đây nhìn hành động của cậu con trai nhà hàng xóm chẳng khác gì một người bình thường. Anh thấy em bây giờ cũng giống như vậy đấy, em có thành kiến với Khương Tiểu Diễm nên em mới thấy cô ấy làm cái gì cũng có vấn đề.”

“Suy cho cùng thì anh tin cô ta chứ không tin em chứ gì, cô ta ngay thẳng đứng đắn, em mới là người bị điên?” Lúc nói những lời này, Vương Hải Quyên cảm thấy rất tự giễu, cái từ bị điên kia cũng là từ Tần Chí Cương đã mắng cô ta khi hai người tranh cãi về vấn đề hệt như bây giờ vào nửa tháng trước.

Cô ta trở mình nằm nghiêng về phía vách tường, nhắm mắt không muốn nói thêm gì nữa, ở trong lòng, nỗi tủi thân cứ ùn ùn kéo đến nhưng lại không thể bộc phát, từng giọt nước mắt cứ lặng lẽ chảy khỏi khóe mắt thấm xuống bao áo gối.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.