Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1650 chữ

Anh chuyển từng món đồ trên hai xe đặt vào trong góc nhà, bốn đứa trẻ chạy ra xem, mấy thằng bé rất thích ăn uống, chủ yếu vẫn là xem vài món đồ vừa đẹp mắt vừa kì lạ trong túi.

Cố Uyển dứt khoát lấy quà chuẩn bị cho từng gia đình ra, tóm lại là ở cùng một nhà, không bỏ rơi gia đình nhà ai, không cần phải tặng đơn lẻ.

Cô cũng mua quần áo cho ba mẹ anh trai chị dâu và Sáu Cân, sau khi lấy từng bộ quần áo ta chiếc túi du lịch lớn của cô cũng trống rỗng, bởi vì trước đây chưa gặp Vương Hải Quyên, không mua quần áo cho cô, xách chút bánh kẹo ngọt cho cô ta.

Lâm Xuân Hoa và Tần Hiểu Muội đều mua quần áo cho Sáu Cân, cũng cùng nhau lấy ra, nhỏ Sáu Cân nhận được tặng rất nhiều quà. Tần Đại Hữu lật trong túi xách một lúc lâu mới lấy cái túi lụa màu đỏ cho Tần Chí Cương nói: “Lúc Sáu Cân tròn một tuổi, ba và mẹ đều không ở đây, nhưng cũng không quên, ba mẹ mua cho thằng bé một chiếc vòng giống như cái của Bình An bọn nó, đeo lên cho Sáu Cân đi.”

Tần Chí Cương nhận lấy cái túi lụa màu đỏ kia, cầm vào rất nặng tay, anh ta cởi dây rút lấy ra một chiếc vòng rất tinh xảo, ở giữa khắc chữ vũ, đó tên của là Sáu Cân.

Bây giờ Tần Chí Cương mở ra tiệm bán quần áo có thể kiếm không ít tiền, nhưng ba ở thành phố B vẫn là không quên chuẩn bị quà đầy tháng cho Sáu Cân, đó là một phần tâm ý khiến anh ta rất cảm động, anh ta mở miệng nói: “Cám ơn ba và mẹ.”

Anh ta ngồi xổm đeo vòng cho Sáu Cân, Bình An Đa Đa và Điềm Bảo cũng chụm đầu nhìn sáng, sau đó bọn nó đưa tay lên chiếc vòng của mình, giống hệt chiếc vòng của Sáu Cân đừng nhắc đến vô cùng vui vẻ, giống như giữa bọn họ đã thân thiết hơn. Vương Hải Quyên thật ra trong lúc ăn cơm đã thấy vòng trên tay của ba đứa trẻ Bình An, lúc ấy cô ta còn cảm thấy Cố Uyển thật hào phóng, cho mỗi đứa một cái vòng, cũng không ngờ là do ba mẹ chồng mua cho. Bây giờ cô ta nhìn Sáu Cân nhà mình cũng có, trong lòng chịu tê dại không thể hiện ra được cảm xúc, trước kia cô ta thấy ba mẹ chồng thiên vị bên kia hơn, thật ra bọn họ đối xử với Sáu Cân cũng không kém cạnh.

Sau khi phân chia quà cáp, Cố Kim Thịnh đương nhiên chuyển đề tài sang những món đồ gia dụng kia, nếu đó chỉ là quần áo bánh kẹo thông thường thì ông sẽ không khách sáo với nhà con rể mình, thoải mái nhận những món quà ấy nhưng những món đồ gia dụng này quá quý giá, nếu nhận thì cũng không hay lắm, đồ trong nhà vẫn còn xài tốt, ông còn hỏi Tần Đại Hữu xem quy định thế nào, nếu có thể hoàn trả là tốt nhất, không nên lãng phí tiền bạc.

Tần Đại Hữu và Lâm Xuân Hoa nghe xong đều cười rộ, Lâm Xuân Hoa nói: “Ông cứ yên tâm mà nhận lấy, những món này không phải do con rể ông hiếu thảo tặng cho ông đâu, đó là tiền mà con gái ông năm nay đã kiếm được đó, chưa kể hai chiếc xe đậu ngoài cửa kia, một chiếc là do bộ đội của Chí Quân cấp cho thằng bé, một chiếc xe con còn lại là do con bé Uyển tự mua dùng đó, không chỉ ông có phần đâu.

“Bởi vì tôi và Hiểu Muội đã giúp hai đứa nó chăm sóc cho ba đứa bé suốt hai năm qua nên con bé cũng không hề quên chúng tôi, tặng quà hết rồi, ông cứ yên tâm hưởng thụ phúc của con gái ông, nhớ khoe cho người ngoài biết mà ngưỡng mộ ông nữa.”

Trừ Đa Đa nhỏ nhất nhà đã được cậu dẫn đi chơi không có ở đây, hai thành viên còn lại trong gia đình hiện cũng đang ngồi trong nhà, nghe lời này, ánh mắt của Cố Siêu và Vương Thủy Anh đều sáng lên, cô em nhà mình thế mà có thể kiếm tiền, chiếc tivi để lại kia đúng là có ích rồi. Đúng vậy, bọn họ không hề hiểu biết gì nhiều về tủ lạnh và máy giặt, người nhà quê mà, thức ăn đều được thu hoạch từ ngoài ruộng, để ngoài đó là được cần gì phải có chỗ để bảo quản, giặt quần áo thì cũng chẳng tốn sức gì mấy, cần gì phải dùng tới máy, chỉ có bộ đài truyền hình siêu đặc biệt kia là khiến người ta cảm thấy tò mò.

Cố Kim Thịnh và Chúc Phượng Tiên đều nhìn con gái mình, cảm thấy hơi khó tin, cô có thể kiếm tiền, lại còn mua cả xe con? Chúc Phượng Tiên hết nhìn sui gia lại nhìn con gái nhà mình: “Ông bà cứ nói thế nào, sao nó có thể kiếm nhiều tiền như vậy được, chẳng phải còn đi học gì đó sao?”

Lâm Xuân Hoa cười cười nhưng không nói lời nào, bà nên nói với sui gia hay là để con bé Uyển tự quyết định đây. Trước khi mua những món đồ gia dụng này, trong lòng Cố Uyển cũng đã có suy tính, cô cười nói: “Con học y học cổ truyền Trung Quốc, ở bên thành phố B, lãnh đạo cũ của anh cả Tần đã giúp con tìm một người sư phụ giỏi, đúng lúc có thể kê toa thuốc để kiếm ít tiền, bởi vì trường cách xa nhà cộng thêm có nhiều con cái khiến việc đi lại cũng không tiện nên con đã mua một chiếc xe với thêm vài món đồ điện gia dụng cho nhà mình, sau khi lấy chồng lại ở xa nhà, con nghĩ mình sẽ không thể chăm sóc gia đình được nhiều nên đã mua cho cả nhà mình một bộ, để cha mẹ và anh chị dâu cùng với cháu trai có thể dùng tới.

Những lời này vô cùng hợp tình hợp lý, trong lòng Cố Siêu và Vương Thủy Anh cảm động, sau khi cô em được gả đi, cô không chỉ nhớ đến cha mẹ mà còn nhớ đến hai người là anh chị dâu cùng với đứa cháu trai, nơi mềm mại nhất trong đầu hai vợ chồng như bị người ta chạm đến, hai người cảm động đến mức hận không thể báo đáp lại ngay lập tức nhưng điều kiện nhà họ cũng chẳng khá khẩm gì mấy.

Cố Kim Thịnh há miệng như muốn nói, kiếm được tiền thì phải để dành chứ, tiêu tiền như nước như vậy thì sao có thể sống qua ngày, nhưng sau khi nghĩ lại chuyện nhà sui gia bảo rằng nhà bên ấy và Hiểu Muội cũng có phần, ông khó mà nói được lời này, không thì ông đã bắt cóc cả nhà sui gia cùng với cô em chồng của con gái mình lại rồi. Cuối cùng lời ra miệng chính là: “Con cứ sống tốt, chăm sóc cho cha mẹ chồng và giúp đỡ họ là được, không cần quan tâm đến nhà bên đây, chúng ta có ruộng ở quê nên không lo ăn lo mặc, chuyện tiền nong cũng đã có anh con lo”

Thứ khiến Cố Kim Thịnh tiếc nhất chính là số tiền dùng để mua những món đồ gia dụng kia, là người đã cần cù tiết kiệm suốt cả đời, giờ đây lại bắt ông dùng những món đồ vốn chẳng phải là nhu yếu phẩm gì lại còn đắt muốn chết kia, ông cảm thấy lấy tiền đó mua hai căn nhà còn có lời hơn. Tuy vậy con gái ông đúng là có bản lĩnh, trong lòng còn nhớ đến người nhà, làm việc thì có quy tắc, nhìn vợ chồng Tần Đại Hữu vô cùng hài lòng với cô, trong lòng Cố Kim Thịnh lại trở nên vui vẻ, cảm thấy rất hãnh diện.

Nói xong lại sợ là giọng mình có phải đã nghiêm túc quá không, con gái đến tặng quà mà cứ như ông đang trách mắng nó rằng không sống tốt được ngày nào, ông lại đổi bộ mặt vui vẻ, nói: “Nếu con có thể kiếm tiền từ những gì đã học được ở đại học thì học chăm lên nhé, chỉ cần con sống tốt là cha mẹ đã vui rồi.”

Chúc Phượng Tiên ngồi bên cạnh, thấy ông cuối cùng cũng chịu vui vẻ nói hai câu mềm mại xuôi tai thì trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, chính bà cũng biết rằng gương mặt đen như than lúc khen của cái cái ông này nhìn cứ như đang giáo huấn vậy, giờ con gái cũng được gả đi rồi, nhìn xem con rể hiếu thảo đến cỡ nào, ít nhiều gì cũng phải vui vẻ hãnh diện chút chứ.

Người nhà quê đều như vậy, con gái chưa lấy chồng phải được dạy dỗ thật tốt, dạy dỗ cẩn thận rồi thì nó mới có thể lấy được tấm chồng tốt được, con gái đã gả đi liền trở thành người của người khác, dù anh có nói gì thì cũng phải cân nhắc đến suy nghĩ của người bên sui gia, nói không thuận là không được.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.