Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1477 chữ

Cô ta cũng biết mệt chứ, hai vợ chồng họ đã nói về chuyện này không dưới mười lần trong một tháng qua, ban đầu cô ta còn tức giận, cuộc nói chuyện bình thường giữa hai vợ chồng nhanh chóng biến thành cuộc cãi vã, bây giờ nói nhiều rồi khiến cô ta không muốn nói thêm nữa. Nghi người trộm rìu, cậu ta lấy điển cố này cũng hay đó chứ, chính cậu ta cũng đã vô tình trở thành như vậy từ lâu rồi mà. Tin chắc Khương Tiểu Diễm không có vấn đề gì, tin chắc là do cô ta nghi thần nghi quỷ, cô ta có nói thêm gì cũng chẳng có ích lợi gì.

Vương Hải Quyên biết mình đã rơi vào trong một cái hố, nếu những gì Tần Chí Cương nói là thật thì Khương Tiểu Diễm đã cố ý đào hố cho cô ta, cô cố tình khiêu khích cô ta, khiến cô ta không chịu để yên cho cô, đi theo Tần Chí Cương để yêu cầu đuổi cô đi, cô biết chắc Tần Chí Cương sẽ không làm vậy vì anh cô, vậy thì giữa hai vợ chồng bọn họ sẽ xảy ra mâu thuẫn.

Cô ta biết đó là một cái hố nhưng cô ta vẫn nhảy vào, không thì phải thế nào, trơ mắt nhìn một người phụ nữ có tình ý với Tần Chí Cương ở bên cạnh chồng mình mỗi ngày sao?

Cho nên cô ta mới tình nguyện để Sáu Cân ở lại nhà mẹ, bản thân mình thì ngày ngày cùng đi về trong tiệm với Tần Chí Cương, trước mặt Tần Chí Cương, Khương Tiểu Diễm trưng bộ mặt thánh thiện nhưng lúc không còn ai, cô sẽ nhìn cô ta một cách chế nhạo.

Vương Hải Quyên thật sự cảm thấy Khương Tiểu Diễm đúng là không biết xấu hổ, cô đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, thế mà còn có thể cười nhạo người vợ đường đường chính chính vì đã phòng cô như phòng kẻ trộm sao, đẩy cô ta đến bước đường này, cô không chỉ thấy nhục mà còn thấy vinh, Vương Hải Quyên vẫn luôn nghĩ, tại sao Tần Chí Cương vẫn chưa nhìn thấy bản mặt thật sự của cô?

Cô ta nghĩ có lẽ đây là báo ứng của cô ta, nửa năm đầu khi mới bước vào nhà họ Tần, cô ta đã quấy phá quá nhiều, vào thời điểm đó, cô ta không biết đầu mình có bị gì không mà lại đi ác ý suy đoán về cha mẹ chồng và người chị dâu chưa từng gặp mặt của mình, sau khi bị chị dâu sỉ nhục nặng nê ở nhà mẹ, cô ta mới tỉnh táo hơn chút ít, nghĩ thông được rất nhiều chuyện.

Hôm nay sau khi nhìn thấy cha mẹ chồng làm việc và gặp lại người chị dâu cả Cố Uyển, cô ta cuối cùng cũng nhận ra mình là cái thá gì trong mắt Tần Chí Cương năm đó.

Cô ta đã khiến nhiều cậu ta mất lòng tin quá nhiều, cho nên bây giờ khi bắt gặp một Khương Tiểu Diễm gian ác giả tạo, Tần Chí Cương chỉ nghĩ rằng cô ta lại chứng nào tật nấy.

Cho nên, nếu muốn làm việc gì đó thì không được mắc sai lầm, bây giờ Vương Hải Quyên mới nếm được mùi đau khổ mà cô ta đã gây ra.

Sáng sớm hôm sau, chưa đến sáu giờ mà Cố Uyển đã rời giường, sau khi ra khỏi phòng, cô mới phát hiện cửa đã được mở, bước ra nhà chính, cô thấy Vương Hải Quyên đang làm bữa sáng trong nhà bếp.

“Em dâu hai dậy sớm vậy?” Cô bước tới chào hỏi, trông thấy sắc mặt Vương Hải Quyên hơi không được tự nhiên, chờ đến khi cô làm quen được với ánh sáng hơi mờ trong nhà bếp, cô mới phát hiện vành mắt Vương Hải Quyên hơi sưng đỏ.

Chỉ cần nhìn là biết cô ta đã khóc, dù sao Cố Uyển cũng không quá thân với cô ta, hai người lại là chị em dâu, cô giả vờ như không nhìn thấy rồi nói: “Chị đi rửa mặt trước, lát nữa sẽ đến phụ em một tay.”

Vừa nói xong liền đi ra khỏi nhà bếp, Vương Hải Quyên thấy cô đi mất thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tối qua cô ta không nhịn được nên có khóc một chút, mắt không chịu được nên sáng nay đã sưng lên.

Ngày xưa Lâm Xuân Hoa cũng thường hay thức dậy vào giờ này, vừa đi ra thì thấy Cố Uyển đang rửa mặt, con dâu hai thì đang nấu ăn trong nhà bếp, bà vào nhà bếp xem thử, bữa sáng gồm có cháo cùng với vài món khác chuẩn bị được xào lại để ăn cùng với cháo, trông không đến nỗi tệ.

Chờ đến khi nhìn hết những thứ này, bà quay đầu mới phát hiện đôi mắt sưng đỏ của Vương Hải Quyên, ngày hôm qua cảm thấy không đúng rồi, bây giờ Lâm Xuân Hoa mới hiểu ra là không đúng ở chỗ nào, bầu không khí trong nhà thằng hai cứ sai sai, bây giờ nghĩ lại, hình như hôm qua không thấy hai đứa nó nói với nhau câu nào. đã

Lâm Xuân Hoa không kiêng kỵ nhiều như Cố Uyển, bà lập tức mở miệng hỏi: “Con cãi nhau với thằng hai à?”

Vương Hải Quyên vội vàng lắc đầu, nói rằng tối qua không ngủ được nên bây giờ mắt mới sưng.

Lâm Xuân Hoa nhếch mép, bà còn chẳng thể nhìn ra những chuyện này sao.

“Mẹ cũng không muốn quản các con, chẳng qua trong lòng phải biết trước biết sau, sau, có cãi nhau cũng không được cãi trước mặt con trẻ, đừng có cãi nhau riết rồi để lại ám ảnh tuổi thơ cho Sáu Cân. Với lại cũng sắp hết năm rồi, khó khăn lắm gia đình mới đoàn tụ với nhau, đừng cãi vã chuyện không đâu khiến ăn Tết không ngon.”

Vương Hải Quyên nghe bà nói, thứ khiến cô ta bận tâm nhất chính là Sáu Cân, lỗ mũi bỗng thấy hơi chua chát, cô ta không dám nhìn Lâm Xuân Hoa, chỉ là tay xắt thức ăn hơi dừng lại một chút rồi mới gật đầu hai cái.

Lâm Xuân Hoa nhìn dáng vẻ của cô ta, nhớ đến căn nhà được quét dọn sạch sẽ cùng với những tấm chăn được giặt giũ tinh tươm, những cái khác thì bà không chắc chứ chăn trong phòng đều là do cô ta may lại, những đường may đó không thể do thằng hai may được.

Không chỉ trong phòng của bà, bà thấy trong phòng của thằng ba và Hiểu Muội cũng giống như vậy, trong lòng rốt cuộc mềm nhũn, bà nói: “Nếu hai đứa thật sự cãi nhau thì chỉ cần con để ý là được, mẹ sẽ không nói giúp thằng hai, nếu nó sai thì mẹ sẽ dạy dỗ nó, mẹ thấy chuyện trong bếp con cũng làm hết rồi nên mẹ sẽ không đụng vào nữa, trong nhà còn trứng gà đấy, con lấy mà hấp mấy chén trứng cho mấy đứa nhỏ đi, nhất là Sáu Cân đấy, thằng bé gầy quá, Chí Cương cũng có thể kiếm tiền mà, con cứ lo nuôi con nuôi cái đi.

Nghe thấy cô ta vâng lời, Lâm Xuân Hoa mới vào lại trong nhà, vừa đi còn vừa lắc đầu, trong mấy đứa con, người khiến bà bận tâm nhất chính là hai đứa thằng hai này.

Con cũng đã có, bà đương nhiên mong hai đứa có thể vui vẻ sống chung với nhau, ngày nào cũng gây gổ thì sao có thể nuôi nấng con trẻ thật tốt, nếu mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn, hai đứa nó ly dị, nhìn những người phụ nữ đã lấy chồng lại nhìn chị em nhà họ Tiêu xem, còn sống được ngày nào chứ.

Cố Uyển đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa mẹ chồng và em dâu, sân nhỏ lớn quá, muốn không nghe cũng khó.

Lúc cô vào lại nhà bếp, Vương Hải Quyên đang chuẩn bị xào thức ăn, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Em dâu hai, luộc một cái trứng rồi lăn quanh mắt trước đi, mẹ vừa nói gì em cũng nghe rồi đó, nếu như có gặp phải khó khăn gì thì có thể nói với cha mẹ hoặc người trong nhà, một người kế ngắn hai người kế dài vẫn tốt hơn là em cứ giấu đau khổ trong lòng mà.”

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.