Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1417 chữ

Buổi tối không cần Cố Kim Thịnh gọi điện thoại, bởi vì Tần Chí Cương tới nhà ông. Cố Kim Thịnh niềm nở chào hỏi, mời anh ngồi, kêu Vương Thủy Anh đi pha trà, cười hỏi: “Hôm nay từ huyện về sớm ghê. Tôi định gọi điện thoại cho ba mẹ cậu, hôm nay Chí Quân đã nhờ người mang qua nhà tôi, tôi tính hỏi ý ba mẹ cậu, mấy đồ điện này không hề rẻ, sao mà chúng tôi nhận được đây.”

Cố Kim Thịnh từ từ nói, hôm nay ông thực sự rối bời, không biết làm thế nào, thấy Chí Cương đến thì có hơi chột dạ, giống như trộm đồ nhà họ Tần vậy, nụ cười có vẻ niềm nở kia ẩn chứa vài phần bối rối, vội vàng giải thích, cũng không biết giải thích ra sao.

Ông cũng sợ Tần Chí Cương đã nghe hết chuyện người trong thôn trước nên đã lượn qua lượn lại trước mặt anh ta, đến lúc đó nói thì gượng gạo, chuyện này vẫn để ông nói với Tần Chí Cương mới được.

Thật ra Tần Chí Cương đến thôn đã tới nhà họ Cố, anh ta đạp xe đạp trực tiếp xuống xa ở nhà họ Cố, xe để Vương Hải Quyên kéo về bản thân anh vào nhà họ Cố, thật sự không nghe thấy những lời phàn nàn.

Nghe nói điện thoại là vật quý giá trong nhà, anh ta cũng đã nghĩ thông rồi, suy nghĩ một chút đã hiểu ra Cố Kim Thịnh đang băn khoăn điều gì, anh ta lại cười nói: “Chú đừng vội vàng, không cần gọi điện thoại đâu, cháu cố ý đến để nói với chú, hôm trước mẹ cháu gọi điện cho chú bảo cháu nói với chú, chị dâu cả mua cho các chú ít đồ nhờ người trong bộ đội mang qua, năm nay còn có ba mẹ con và em trai em gái, còn có anh cả chị dâu cả đưa ba đứa cháu đều về ăn tết, ước chừng về trước tết mấy ngày, không phải ngồi xe lửa thì cuộc sống rõ ràng không được cho là ổn.”

Ý nói, chuyện này mẹ anh ta hiểu được, anh ta cũng biết.

Cố Kim Thịnh nghe lời này tâm trạng một lúc đã được thả lỏng, thông giá có thể gọi điện thoại báo cho Chí Cương biết, chắc chắn không nghi ngờ được, vẫn chờ bọn họ về hỏi rõ mới được. Chuyện này lắng xuống, ông lại chuyển sang chú ý đến chuyện cả gia đình nhà thông gia về ăn tết: “Bọn họ đều về ăn tết?”

Giọng nói ông cao hơn mấy độ, nghe ra được ông hơi kích động.

Tần Chí Cương bị tâm trạng của ông làm cho mỉm cười, trong lòng chứa đầu uất ước hai ngày cũng chưa tan hết nói: “Chú và thím cũng hơn hai năm chưa gặp chị dâu rồi, ba đứa cháu trai cháu gái lớn lên trong vô cùng đáng yêu, chú thím lên chức ông bà ngoại, nhanh chóng có thể gặp được cháu trai cháu gái rồi.

Chúc Phượng Tiên vốn đang trong bếp nấu cơm, Tần Chí Cương vừa vào sân bà đã nhìn thấy anh ta, nhanh nhẹn xào nấu, lấy thêm nước đổ vào nồi bật lửa nhỏ lại chút xong đi đến gian nhà chính, bà vừa bước vào đúng lúc nghe thấy mấy câu này, bà vui vẻ nói: “Lại có chuyện tốt vậy à, cũng không biết chúng nó khi nào về, nghe lời cháu nói như vậy e là ban đêm thím cũng không ngủ được, Tiểu Uyển vừa gả đi hơn hai năm, còn có cháu ngoại thím chưa từng gặp, mẹ cháu đến thành phố B cũng hơn một năm rồi, thím cũng rất muốn đi.”

Cố Kim Thịnh cong môi cười, ông không phải người biết cách biểu đạt, nhưng ông rất coi trọng ba đứa cháu ngoại, nghe con gái con rể dẫn cháu ngoại về trong lòng ông rất vui.

Cố Kim Thịnh người này lúc ở nhà con gái là con gái mình, không coi trong nhiều, nhưng sau khi con gái gả đi rồi về nhà là khách, nhất là nhà chồng cô nhà họ Tần còn có ân với nhà họ Cố, chồng là Tần Chí Quân do Cố Kim Thịnh tự mình chọn, địa vị của cô lúc chưa gả và gả rồi rất khác nhau.

“Vợ chồng các cháu phải trông coi việc buôn bán của tiệm, mấy ngày nay chú cẩn thận, bọn họ quay về thì đến nhà chú ăn cơm, đến lúc đó chú sẽ bảo người đi thông báo với cháu.” Cố Kim Thịnh chủ động kéo việc về phía mình. Tần Chí Cương xua tay: “Sao có thể làm phiền chú thím được, Hải Quyên sẽ ở nhà, hai ngày nay cháu bảo cô ấy quét dọn nhà cửa, cháu đạp xe xem ra cũng không nhanh bằng tàu hỏa, buổi tối còn phải dừng lại nghỉ ngơi một chút, dù sao phải bốn năm ngày mới có thể đến được, hôm nay hai mươi bốn, tiêm của cháu phải mở hai ngày nữa mới nghỉ, đợi bọn họ về cháu bảo Hải Quyên làm một mâm, đến lúc đó cả nhà chú thím sang, hai nhà chúng ta tụ tập.”

Cố Kim Thịnh mỉm cười đồng ý, Chúc Phượng Tiên trở lại bếp nấu cơm, bảo Tần Chí Cương về gọi thêm Vương Hải Quyên, bà nói trông nom tiệm cả ngày mệt mỏi rồi đừng nấu cơm tối, sang bên này ăn uống đơn giản rồi nghỉ ngơi một chút.

Tần Chí Cương xua tay từ chối, anh ta về nhà Vương Hải Quyên đang ở trong bếp bật lửa nấu cơm

Tần Chí Cương vào giúp rửa rau, hai vợ chồng không hề nói một câu, bầu không khí không nói gì trở nên ngột ngat.

Tần Chí Cương lấy thớt cắt thịt, im lặng cất xong phân nửa thịt mới nói: “Bắt đầu từ ngày mai em ở nhà đi, sang nhà mẹ em đón Sáu Cân về, tránh ba mẹ anh quay về không thấy cháu cũng không tốt.”

Vương Hải Quyên không nói gì, cả người có chút cứng đỡ, làm việc rất máy móc.

Tần Chí Cương không thấy cô ta không phản ứng, nghĩ là cô ta vốn không có mấy ấn tượng với ba mẹ mình lại nói: “Ba mẹ hiếm khi quay về, anh cười nhiều một chút, mấy ngày nữa ra chợ mua hai con gà sống, vịt sống, cũng mua ít thịt cá, tạm thời tránh không làm được món ăn như giống vậy.”

Vương Hải Cương rửa rau cải bực bội đáp lại Tần Chí Cương rồi mang về trong bếp, bản thân đi bê chậu nước rửa mặt lấy thêm nước, cầm chìa khóa mở phòng ba mẹ mình dọn dẹp sạch sẽ. Lúc Tần Đại Hữu sắp đi, chìa khóa các nơi trong nhà đều đưa hết cho anh, Tần Chí Cương chuẩn bị quét dọn hết các phòng một lượt.

Thật ra nói là quét dọn, cũng cho đỡ tối, lúc Vương Hải Quyên gọi anh ta ra ăn cơm anh đã chuẩn bị xong hết, anh ta nói với Vương Hải Quyên: “Hai ngày nữa em có rảnh thì lấy mấy giường trong tiệm bỏ vào mấy phòng, tránh lúc mọi người về nhà vẫn mới lấy chăn thì mệt lắm.”

Vương Hải Quyên gật đầu đồng ý, cúi thấp đầu ăn cơm.

Sáng ngày hôm sau Tần Chí Cương đạp xe lên huyện, Vương Hải Quyên đứng trong sân nhìn anh ta đạp xe đi xa, rất lâu mà không rời đi.

Trương Hà Hoa ở cách đó đang bưng bát cháo lên ăn, khó khăn nhìn thấy Vương Hải Quyên ở nhà, mỉm cười lại gần hỏi cô ta đã ăn sáng chưa, hôm nay sao không đi lên huyện.

Hai người chưa nói được mấy câu đã nhắc đến chuyện hôm qua xe quân đội đưa đến chuyện tivi màu, tủ lạnh, máy giặt đến nhà họ Cố, Vương Hải Quyên thật sự mới biết, sự khó chịu cuộn trào trong lòng, vợ chồng cô ở cạnh nhà họ Cố, Cố Uyển theo nhà mẹ buôn bán tất nhiên không theo nhà chồng, vì nghĩ cũng biết là không lừa được

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.