Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1370 chữ

Một sinh viên như cô lấy tiền ở đâu, còn không phải tiêu tiền của đàn ông sao, có thể báo đàn ông tình nguyện tiêu tiền vì cô, còn có thể chỉ định ba mẹ chồng, Vương Hải Quyên cũng tò mò Cố Uyển là hạng người gì

Cô thật sự có bản lĩnh, sao cô ta không có thủ đoạn đó khiến cô ta sống tồi tệ thế này, nghĩ đến cuộc sống của mình, Vương Hải Quyên cũng hơi tự giễu.

Trương Hà Hòa vốn sang tán dốc, nhìn thấy dáng vẻ cẵn cỗi nặng nề của cô ta tâm trạng cũng chẳng còn, nghĩ đến gần đây hơn một tháng mấy lần bà ta chạm mặt Vương Hải Quyên, cô ta chưa từng thoải mái, cả người hiện ra vẻ áp lực, hôm nay loại cảm giác này càng rõ ràng hơn, trong lòng kích động không thôi.

Bà ta tùy tiện nói bừa vài câu, rồi bưng bát cháo còn nửa đang chao đảo rời đi.

Tần Chí Quân bọn họ về muộn hơn thời gian Tần Chí Hoa dự liệu một chút, họ lên đường trưa ngày hai bốn, hơn mười giờ sáng mới về đến thôn Thanh Hồ.

Chặng đường tàu hỏa chậm xe khoảng ba sáu tiếng, bọn họ lái xe hết bốn ngày. Chủ yếu nguyên nhân vẫn là chú ý đến người già và trẻ con trên xe, buổi tối tìm chỗ để nghỉ ngơi.

Lúc này Tần Chí Cương đang đóng tiệm và ở nhà, trong hai ngày đa số thời gian anh đưa Sáu Cân ra sân chơi, cũng để ý phía cổng thôn, xe quân sự đi đầu khiến anh ta chú ý, anh họ lớn về phía nhà: “Hải Quyên, ba mẹ bọn họ có thể đã về rồi.” Sau đó anh ta ôm Sáu Cân đứng ra ngoài cổng nhà. 2

Lần đầu tiên Vương Hải Quyên nhìn thấy Cố Uyển, là lúc chiếc xe jeep kia đừng lại, người đàn ông mặc quân phục ngồi ở bàn điều khiển có vài phần giống với Tần Chí Cương xuống xe vòng qua đầu xe kia mở ghế phụ lái, một tay đóng cửa một tay bảo vệ cô xuống xe.

Dường như có trực giác mách bảo, cô ta nhận định đó chính là Cố Uyển người cô ta đè nén trong đầu hai năm nay, cô còn xinh đẹp hơn nữ minh tinh Hương Giang trong tạp chí cô ta thấy trong huyện, dù là cô ta là một người phụ nữ, cũng nhìn không chớp mắt. Cô ôm trong ngực một đứa con gái trông rất sắc sảo, không lớn hơn Sáu Cân bao nhiêu, có lẽ Điềm Bảo đứa bé nhỏ nhất trong sinh ba.

Trước giờ cô ta chưa từng nghĩ, Cố Uyển có dáng vẻ xinh đẹp sáng rỡ lại có chút khí chất không tả được, cứ nhìn qua đã thấy hiện lên sự đoan trang, khiến người khác không thể này sinh ác cảm. Cô ta cứ nhìn Cố Uyển như vậy, chân bị chôn tại chỗ. Sau khi Tần Chí Quân mở cửa sau, lúc Lâm Xuân Hoa ôm Bình An bước ra, người Cố gia cũng nghe được tiếng động chạy ra.

Lúc này sau khi chiếc Santana lái vào thôn tiến vào nhà họ Tần, hai chiến sĩ Thương Lang Tần Đại Hữu Tần Chí Hoa lần lượt xuống xe. Đơi người xuống hết xe, lại nghe thấy tiếng Chúc Phượng Tiên kích động gọi Tiểu Uyển, Vương Hải Quyên cũng biết mình không nhận sai.

Lúc đoàn người bước vào sân, Cố Uyển mới phản ứng, gọi Tần Đại Hữu và Lâm Xuân Hoa là ba mẹ, cô đến sau lưng Lâm Xuân Hoa, đang nói chuyện với Chúc Phượng Tiên và Vương Thủy Anh, Vương Hải Quyên vẫn tò mò nhìn cô, nhìn gần có đẹp hay không, cô ta không tự kiềm chế được mà gọi: “Chị dâu cả.”

Cố Uyển ngẩn người, sau đó cong môi mỉm cười với cô ta gọi: “Em dâu.” Giọng nói ôn nhu dễ nghe khiến lỗ tai Vương Hải Quyên tê dại.

Tần Chí Cương ở đằng sau nhắc nhở cô ta: “Ngơ ra đó làm gì, đi vào pha trà đi.”

Anh ta cũng không chỉ gọi Vương Hải Quyên làm, mà đặt Sáu Cân trong sân đi vào phụ giúp cô.

Lâm Xuân Hoa vừa vào đã chú ý đến Vương Hải Quyên, thấy cô ta khéo léo trong lòng mới thả lòng chút, ban đầu hai đứa con dâu này gì cũng thích tán dóc với cô nhóc Uyển, bà ấy có chút lo lắng có người đụng cô đừng dữ như trước đây.

Sáu Cân được Tần Chí Cương đặt xuống, thấy có nhiều người đi vào nhà như vậy có chút ngơ ngác đứng lại. Sau đó cậu bé thấy ba mẹ cậu bê trà vào gian nhà chính, cậu bé bước từng bước theo vào, ngưỡng cửa hơi cao so với cậu, phí sức một lúc cũng không nhảy vào được, lúc này Bình An đang trong ngực Lâm Xuân Hoa phát hiện ra có một đứa trẻ lớn bằng mình, vào lúc này cậu bé thấy Sáu Cân đang lật đật ở cửa, vùng ra muốn đi xuống.

Mấy ngày mấy đứa sinh ở trong xe đã rất bực bội, sau khi bắt đầu xuất hiện, thùng ô tô giống như một nhà tù với bọn chúng, khó uống khăn lắm chúng mới xuống được xe đến chỗ mới, còn phát hiện có trẻ con, Bình An Đa Đa và Điềm Bảo cũng muốn đi xuống.

Sáu Cân còn đang cố gắng vượt qua ngưỡng cửa, không bao lâu cậu bé phát hiện lan can nhà có hơn ba đôi bàn chân bé tí, cậu vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy ba đứa trẻ con dáng vẻ hao hao nhau, đôi mắt Sáu Cân lập tức mở to, miệng cũng không khép lại được.

Tần Chí Cương và Vương Hải Quyên ra vào bê trà, Vương Thủy Anh và Tần Hiểu Muội cũng đang giúp đỡ, Tần Chí Hoa nhìn bốn đứa cháu đã gặp nhau, Sáu Cân nhà anh hai bị ba đứa bé dọa cho chết trận, anh ta buồn cười xách cháu đi.

Tần Chí Hoa vừa bế đứa bé, chân mày anh ta cau lại, đứa bé này lớn hơn Bình An bọn nó một tháng sao bế trên tay lại nhẹ hơn Điềm Bảo. Theo lí thuyết ba đứa Bình An là sinh ba, còn không sinh đủ tháng, cậu bé Sáu Cân gì cũng mập mạp hơn bọn nó chứ Anh ta bế Sáu Cân đến cửa phòng bạn đầu của Tần Hiểu Muội, ba đứa Bình An cũng lần lượt đi theo. Tần Chí Hoa hỏi: “Cháu có phải Sáu Cân không?”

Sáu Cân được một năm ba tháng chưa nhận biết được Tần Chí Hoa, cậu bé bị anh ta ôm lại con hỏi, theo bản năng cậu bé phải đi tìm ba mình mẹ hoặc là người quen, nhưng khắp phòng đều là người xa lạ, bé Sáu Cân mím môi ánh mắt tìm kiếm bốn phía, đã bảy bộ dạng muốn khóc.

Tần Chí Hoa tức cười nựng Bình An, ba đứa bé bé kia chắc khỏe hơn, anh ta vừa nhìn thấy mặt đứa cháu cả Sáu Cân đã biến sắc, vội vàng xoay đến trước mặt ba đứa nhỏ, chỉ Sáu Cân nói: “Bình An, Đa Đa, Điềm Bảo, đây là anh các cháu, tên là Sáu Cân.”

Ba đứa bé nghe đều hiểu. nhìn lại Sáu Cân, Ba đứa bé nghe đều hiểu, nhìn lại Sáu Cân, trong mắt chúng đầy nghi ngờ, nhất là Bình An và Đa Đa còn cao hơn Sáu Cân một chút.

cảm thấy cậu bé mới là anh, cậu bé vẫn là anh cả.

Bình An không để ý tới đến lời Tần Chí Hoa, cậu bé định khai thống cho Sáu Cân, giải quyết chuyện ai là anh cả với Sáu Cân.

“Hựu Kim, gọi anh đi.” Sáu Cân: “ Cậu là ai a?”

“Gọi anh đi.”

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.