Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1499 chữ

Cố Siêu đang chờ ông nói chuyện, thấy ông đã về thì ngoan ngoãn rót trà cho ba, ngay lúc Chúc Phượng Tiên và Vương Thủy Anh đang ở trong bếp đều thu dọn đồ đạc và trở ra, Chúc Phượng Tiên hỏi: “Nhà thông gia nói gì vậy? Tại sao Chí Quân lại cho chúng . ta những thứ đắt tiền như vậy, những thứ này bao nhiêu tiền?”

Cố Kim Thịnh lắc đầu: “Không có ai nghe máy, có lẽ đang đi ra ngoài, tôi sẽ gọi sau.”

Vương Thủy Anh nhìn rạng rỡ nói: “Có một cái ti vi trong thị trấn trên phố, khi con đi mua đồ lần trước, nhà họ vẫn chiếu nó vào ban ngày, con chen vào xem một lần, ti cái mà chiếu trên ti vi gọi là Tây Du Ký hay lắm, mới xem được nửa tập họ đã tắt rồi, mai này nhà mình có ti vi thì xem được hết một tập luôn? Mở ti vi một cái là cả thôn xúm vào ngay, nên đừng để trong phòng, để ở nhà chính là được.”

Cố Kim Thịnh liếc nhìn con dâu, nhấp một ngụm trà, nói: “Cả nhà ở đây thì tôi nói này, những thứ này chưa nhận được, mấy người cũng đừng động vào vội.”

Những lời này làm Vương Thủy Anh tưng tửng, sao mà lại chưa nhận cơ chứ?

Cố Siêu cảm thấy phải để im trước khi ba anh ấy ra ngoài gọi điện thoại, quả đúng là anh ấy đã linh cảm đúng.

Vương Thủy Anh vốn là con dâu, có thể không hiểu rõ ba chồng, nhưng Cố Siêu và Chúc Phượng Tiên lại hiểu rất rõ Cố Kim Thịnh, mai mẹ con Cố Siêu không lấy gì làm lạ.

Cố Kim Thịnh thấy Cố Siêu không có phản ứng gì nhiều, vẻ mặt đắc ý, nói: “Từ xưa đến nay, chuyện con gái lấy chồng là con nhà người ta, không có nghĩa là nếu gả đi rồi thì cũng không phải con nhà mình, con bé trước tiên là dâu nhà họ Tần, sau là cô nhà họ Cố.”

Cố Kim Thịnh dùng giọng người lớn nói với cô, con gái lấy chồng và con gái chưa chồng vẫn khác biệt, ông nói tiếp: “Con bé đã có gia đình, một năm vài ngày lễ hiếu kính hai bên cũng là bổn phận, cuộc sống tốt hơn, mua cho ba mẹ quần áo hay điếu thuốc chai rượu thì không có gì to tát, nhưng tivi màu, tủ lạnh không phải là thứ chúng ta có thể đòi hỏi, từ xưa đến nay, chẳng ai thích con dâu ôm đồ về nhà ba mẹ đẻ cả, Chí Cương là anh em ruột với Chí Quân, còn chưa có được những thứ như thế này, sao mà chúng ta có thể nhận được.”

Cố Kim Thịnh khi ở nhà hầu như không hay cười, thêm làn da ngăm đen, trông ông có vẻ uy nghiêm. Khi ông nói như vậy, không ai trong gia đình dám bắt bẻ.

Chúc Phượng Tiên và Cố Kim Thịnh đã là vợ chồng trong nhiều thập kỷ, bà hiểu rất rõ về tính cách của ông già nhà mình, Cố Kim Thịnh thực sự là một người cứng ngắc, ông đối nhân xử thế đều có những quy định riêng, chuyện gì ra làm sau đều phải nhất nhất theo quy củ.

Chẳng hạn, con trai con dâu muốn lo cho cuộc sống của ông thì ông đặc biệt coi trọng, hay như việc dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về, hay như con dâu của ông ông không được mắng chửi, có sai sót gì thì cũng là để vợ ông hoặc Cố Siêu ra mặt nhắc nhở, hay như con gái lấy chồng là con người ta, một năm vào ngày lễ gửi quà về cho ba mẹ đẻ thì không sao, thỏa đáng. nếu ôm đồ về nhà đẻ là không

Suy cho cùng trong cả cuộc đời, điều ông quan tâm nhất chính là thẻ diện, không khom lưng cúi gối, không sai phạm sai lâm.

Con rể biếu đồ cho ông cái mát mày mát mặt, nhưng đồ quá đắt thì thôi nhận cái tâm ý tấm lòng, đồ đạc không nhất định phải nhận, nhất là khi Tần Chí Cương là anh em ruột thịt là không được tặng gửi đồ như này, Cố Kim Thịnh phải cân nhắc ý kiến của thông gia và người trong thôn, không có gì lạ khi có phản ứng như vậy.

Tuy bà không khắt khe như Cố Kim Thịnh, nhưng sau mấy chục năm chung sống, ba quan điểm của vợ chồng đều rất nhất quán, gật đầu cho là chuyện này nên làm.

Ba mẹ chồng đã đồng lòng đồng thuận như vậy. Vương Thủy Anh ban nãy còn hồ hởi vì cái ti vi mới trong nhà thì giờ tiu nghỉu.

Chị mặc dù không biết về cuộc gọi, nhưng chị sơ ba chồng mình, lại thêm câu ai mà thích con dâu đi lấy chồng rồi lại ôm đồ về nhà mẹ đẻ, đến cô là phận con dâu cũng không thể chấp nhận, chỉ biết dùng chân đá đá chân Cố Siêu dưới bàn.

Cố Siêu từ trước đến nay là người thông minh, ba mẹ anh ấy đã nói như vậy, sốt sắng chuyện này nhất định sẽ bị ba mẹ quở trách, với tính tình của ba mẹ, tốt hay không cũng mười mấy năm nữa vẫn có thể nhớ anh ấy có hành vi mất mặt chiếm đồ của em gái em rể mình, cho nên anh ấy chấp nhận những cái đá chân của Vương Thủy Anh, chỉ biết ráng ngồi im.

Người con trai này thực sự hiểu rõ ba mình, Cố Kim Thịnh cứng rắn, đặc biệt là kinh nghiệm sống nên Cố Kim Thịnh rất tự tin vào điều đó. Nghèo thì cũng không nên gấp gáp làm gì, nghèo nàn nhưng không nhụt chí là được.

Hồi đó, anh ấy bị ba mẹ và anh cả một nghèo hai trắng cuốn phăng phăng ra khỏi nhà, anh ấy đã xây dựng cơ nghiệp gia đình bằng đôi bàn tay cần mẫn, ngày nay trong thôn không ai nói rằng ba mẹ anh không có tầm nhìn xa, ai không nói rằng anh ấy tốt hơn anh cả của mình cơ chứ.

Theo quan điểm của ông tivi, tủ lạnh, máy giặt, những thứ này là thứ thêu hoa trên gấm, nếu ông có khả năng mua được thì đó là chuyện danh dự và thể diện, nhưng nếu con gái ông yêu cầu coi rê con mua về thì không muốn chút nào, chẳng thà ăn uống không đàng hoàng, mấy chục năm về đây không có những thứ này vẫn sống được mà, chứ không mang tiếng con gái đem của nhà chồng về nhà đẻ, đối với nhà họ Cố nhà họ Tần đều không hay ho gì.

Như vậy những đồ đạc do Cố Uyển kiếm tiền mà mua, ông chưa bao giờ nghĩ tới, cô còn đang đi học, cô còn có ba đứa con, lại không phải là không dựa vào tiền lương của con rể để nuôi gia đình hay sao.

Cái gọi là cuộc họp gia đình này có nghĩa là Cố Kim Thịnh đã thông báo cho gia đình về quyết định của mình. Trong những cuộc họp gia đình, chuyện lặt vặt nhà họ Cố Chúc Phượng Tiên góp ý thì cũng được, chứ những chuyện lớn lao thì nhất nhất nghe theo lời ông Cố Kim Thịnh.

Khi Vương Thủy Anh trở về phòng, trái tim vẫn còn đau nhói, sau khi đóng cửa lại, chị khẽ hỏi Cố Siêu: “Thật sự không muốn tất cả những thứ tốt đẹp đó sao? đã gửi từ xa ơi là xa đến tận đây rồi còn gì.”

Cố Siêu vuốt lưng Vương Thủy Anh trấn tĩnh lại, nói: “Không nghĩ tới nữa, chuyện này anh thấy xa vời lắm, trừ khi số tiền đó là do em gái anh kiếm được, nếu không những thứ này khả năng cao là cuối cùng ba anh đem qua cho Tần Chí Cương luôn đó."

Vương Thủy Anh nghe những gì anh ấy nói, hình ảnh những thứ đồ tốt kia được để trong nhà họ Tần, ôi trời ơi, trái tim càng thêm nhói đau.

“Em cũng không tham lam gì, không có thì không sao, đồ đạc được gửi từ xa tít tắp về đến tận nhà rồi, đều là do mình quyết định, cùng không phải... chuyện này nghĩ đau đầu ghê, để từ từ đã.”

Nào là Tây Du Ký nào là Hoắc Nguyên Giáp, có lẽ sau này chị phải vác ghế qua nhà họ Tần kia để xem rồi.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.