Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1469 chữ

Đến cửa hàng đồ trẻ em, làm sao bà ấy có thể quên ba đứa Bình An được, chẳng sợ ba đứa bé mũm mĩm không mặc hết quần áo, bà nội chỉ cần nhìn thấy quần áo đẹp đã thích đến nỗi không buông tay được, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ váy năm mới màu đỏ có viền bông màu trắng, bà ấy chỉ nhìn thôi đã biết Điềm Bảo mặc bộ váy này lên sẽ rất đẹp.

Vung tay lên cầm một loạt ba bộ, hai bộ của Bình An và Đa Đa là bộ quần áo năm mới cho nam màu đỏ viền đen, bộ của Điềm Bảo là váy năm mới màu đỏ có viền lông trắng, Lâm Xuân Hoa đã tưởng tượng ra cảnh ba đứa bé mặc ba bộ này ra ngoài sẽ đáng yêu đến mức nào.

Bà nội mua đồ ăn tết cho cháu là chuyện rất vui vẻ nên cô mặc kệ bà ấy, để bà ấy mua đến vui vẻ là được, Lâm Xuân Hoa còn muốn giúp Tần Hiểu Muội mua thêm quần áo cho ba đứa Bình An đã bị cô kéo lại.

Lâm Xuân Hoa nghĩ đến con gái lấy một bao lì xì lớn của con dâu, sao bà ấy có thể không mua đồ ăn tết cho ba đứa Bình An được.

“Mẹ đừng mua nhiều quá, Hiểu Muội khéo tay, bình thường làm nhiều quần áo cho ba đứa lắm, trẻ con lớn nhanh, mặc hai lần đã không mặc được nữa rồi lãng phí lắm. Chờ sang năm mấy đứa cao hơn, con nhất định sẽ không ngăn cản Hiểu Muội may quần áo cho mấy đứa.

Nói như vậy mới khuyên được Lâm xuân Hoa.

Cô mua cho ba mẹ anh trai với chị dâu cả cháu trai mấy bộ quần áo, rồi mẹ chồng con dâu mới xách túi to túi nhỏ về.

Buổi sáng ngày hai mươi tư tháng chạp Tần Chí Hoa trở về nhà, còn chưa kịp cảm thán nhà anh cả giàu có, anh ta chỉ mới không ở nhà có gần một tháng thôi mà nhà đã có thêm nhiều đồ đạc mới lại còn có thêm một chiếc Santana hơn sáu vạn thì đã bị Lâm Xuân Hoa kéo vào nhà sắp xếp đồ đạc. Đến giữa trưa Tần Chí Quân dẫn hai chiến sĩ ở Thương Lang về nhà, cùng nhau ăn cơm trưa rồi đoàn người vội vàng lái hai chiếc xe về quê ăn tết.

Bên này bọn họ vừa xuất phát, bên kia nhà họ Cố đã nổi bật nhất thôn Thanh Hồ, một chiếc xe ô tô quân sự chở TV, tủ lạnh với máy giặt đến nhà họ Cố khiến người cả thôn xóm túm tụm đến xem đồ mới, nghe nói là nhờ người mang từ thành phố B về. Nghĩ đến Tần Chí Quân bây giờ là trung đoàn trưởng, cả thôn đều nói nhà họ Cố có con rể tốt, nói Cố Uyển rất biết lấy lòng , chồng với ba mẹ chồng, nếu không thì sao có thể quan tâm nhà họ Cố thế được.

Không thấy con thứ hai của nhà họ Tần vẫn còn ở trong thôn à, đồ vật không phải mang đến cho con thứ hai của nhà họ Tần mà là tiện đường mang đến cho nhà họ Cố.

Mỗi khi người trong thôn nhìn thấy vợ chồng Cố Kim Thịnh và Chúc Phượng Tiên là lại hâm mộ nói bọn họ có cô con gái tốt, còn với Cố Siêu cả Vương Thủy Anh thì nói bọn họ được hưởng phúc của em gái, cô em chồng.

Đến trong thành phố còn không có mấy người mua nổi TV, thôn Thanh Hồ đến cái TV đen trắng còn không có, có nhà kia ở trấn trên có TV đen trắng cứ đến tối là nhà lại có đầy người đến xem ké TV, tuy có hơi phí điện, nhưng mà lại nở mày nở mặt được cả thị trấn hâm mộ.

Bây giờ nhà ông Cố có TV, còn có tủ lạnh máy giặt mà bọn họ chưa thấy bao giờ, Cố Siêu đành đọc sách hướng dẫn rồi giải thích cho mọi người nghe, sau khi hiểu nên dùng thế nào thì thấy rất tuyệt, cả đám người đến xem đến sờ một lần, chỉ riêng cái này đã đủ để kể cho họ hàng ngoài thôn suốt nửa năm.

Người chiến sĩ mang đồ điện gia dụng đến, chỉ nói là do Tần Chí Quân ủy thác giao cho nhà bố mẹ vợ, cụ thể cũng không rõ lắm, Cố Kim Thịnh thật sự nở mày nở mặt. Mấy ngày trước trong thôn đã dọn mấy cái ao rồi, mỗi hộ được phân cho sáu bảy con cá. Ông bảo bà Chúc Phượng Tiên chuẩn bị một bàn ăn ngon, rồi kéo một vài người chiến sĩ đến nhà ăn, rồi gói ghém cho mọi người khoai lang sấy và lạc rang nhà phơi rồi mới để họ đi.

Những người dân trong thôn hóng chuyện bữa ăn nhà họ Cố đã trở về nhà của họ, khi những người chiến sĩ đã đi hết, Cố Siêu nhìn những thứ tốt này, nhìn xung quanh nhà mình rồi hỏi ông Cố Kim Thịnh: “Ba ơi, những thứ này ở đâu ra vậy?”

“Đừng động vào, để ba gọi cho nhà thông gia đã.” Nói xong ông quay vào phòng, cầm theo mảnh bìa cứng ghi số điện thoại của Tần Chí Quân, đi ra chi bộ thôn, nhà họ Cố ăn trưa muộn, bây giờ đã là hai giờ hơn, có người ở chi bộ thôn.

Vương Thủy Anh nhìn vào chiếc tivi màu lớn vẫn chưa được mở ra, cười hân hoan. “Thật phải cảm ơn nhà thông gia, nhìn mấy cái làng xung quanh đi, sính lễ đính hôn cho con dâu cũng không lớn như vậy, huống chi đã gả cho nhà chồng rồi, Tiểu Uyển được gả cho một nhà tốt.”

Cố Siêu nhìn theo bóng ba mình, đột nhiên lắc đầu “ Vợ à, đừng nghĩ vậy vội.”

“Hả?” Vương Thủy Anh vẫn không hiểu lắm.

Cố Siêu không nói gì, đó chỉ là suy đoán của anh ấy, nói Vương Thủy Anh xuống bếp giúp mẹ rửa bát.

Khi Cố Kim Thịnh đến chi bộ của thôn, Trương Kiến Quốc đang ngồi bên chiếc bàn cũ uống trà, khi nhìn thấy ông, ông ta đứng dậy, lấy từ trong túi áo khoác ra một bao thuốc cho Cố Kim Thịnh nói: “Qua làm điếu Đại Tiền Môn, khách trong nhà đi hết rồi hả?”

Hầu hết mọi người trong thôn đều hút thuốc lá sợi của họ, Đại Tiền Môn này có giá 50 xu một bao, không nhiều người đốt tiền như thế này. Trương Kiến Quốc thường mang theo bên mình đến, khi thấy cán bộ của trấn thì thuê người ta hút một điếu.”

Cố Kim Thịnh biết đây là thái độ khách khí của Trương Kiến Quốc khi ông có một người con rể có mặt mũi như vậy, cũng không cần, giơ tay đẩy lại, nói: “Thuốc ngon thế này cho tôi thì phí ra, tôi hút thuốc tẩu ở nhà là được rồi, qua chỗ ông là để gọi điện thoại cho nhà thông gia.”

Trương Kiến Quốc cười nói: “Hiểu mà, tôi muốn nói gia đình hai người qua lại thật tốt. Ban đầu vốn đã thân nhau, sau khi kết hôn lại càng hòa hợp hơn, nhận được nhiều thứ tốt này, cũng nên nói chuyện với phía bên kia, cho họ yên tâm.”

Cố Kim Thịnh mỉm cười không nói gì, lấy vỏ hộp các tông từ trong túi ra, nhờ Trương Kiến Quốc bấm số gọi giúp, nhưng sau một hồi lâu vẫn không có ai trả lời. Trương Kiến Quốc nói: “Có lẽ không ở nhà, lát quay lại gọi lại, chập tối luôn có người nấu cơm ở nhà, hôm nay tôi sẽ về muộn.”

Cố Kim Thịnh cảm ơn ông ta, điện thoại không có ai bắt máy, ông lấy ra một tờ tiền hai hào đặt nó trên bàn. Trương Kiến Quốc nói nếu không gọi được thì không sao, nhưng Cố Kim Thịnh từ chối: “Đồ của tập thể, ông cũng chỉ là người phụ trách điện thoại, tôi không thể để ông thiệt vậy được.”

Ấn tượng của thôn đối với ông ông là người ngay thẳng, quy củ, Trương Kiến Quốc cũng muốn tạo quan hệ với ông, ông nhất quyết đưa cho nên Trương Kiến Quốc đành nhận. Sau một vài cuộc trò chuyện, Cố Kim Thịnh trở về nhà.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.