Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2166 chữ

Cố Uyển cũng đi theo khuyên nhủ: “Tháng chín con đã phải đi học, đến lúc đó một mình mẹ sao có thể trông nổi ba đứa nhỏ chứ. Ba ở lại giúp chúng con một tay với ạ.

Cô cũng không nói đến Hiểu Muội. Theo cô đoán thì khoảng trong năm nay, Hiểu Muội sẽ lập gia đình rồi.

Gần đây theo Cố Uyển thấy thì trên mặt Hiểu Muội luôn nở nụ cười, trên người cũng bắt đầu xuất hiện kẹp tóc, khăn lụa các thứ. Cô từ chỗ Tần Chí Quân biết chuyện Giang Hạo, nhìn phản ứng của Hiểu Muội, cô cũng đoán được bên ngoài Hiểu Muội cũng không ít lần ngẫu nhiên gặp được Giang Hạo. Trong lòng cô cũng vui thay.

Người khác khuyên ông còn có thể mặc kệ, nhưng Cố Uyển mời ông ở lại giúp đỡ thì Tần Đại Hữu cũng không từ chối nữa. Thực ra ông muốn quay về chủ yếu là vì thấy mình không thể giúp đỡ nhiều việc như vợ. Cả nhà đều ở nhà thằng cả, ông sợ như vậy thì không tốt lắm.

Nói thật thì xa ba đứa cháu trai cháu gái ông cũng không nỡ. Nếu ngày nào không bày sạp hàng thì ông sẽ ở nhà đẩy xe nôi dỗ ba đứa cháu. Người ở tuổi này như ông sao lại có thể không thích cháu trai cháu gái chứ, huống gì ba đứa nhỏ này lớn lên đều rất đáng yêu, bình thường ông vẫn luôn thích ôm chúng, mấy đứa trẻ mấy tháng tuổi, chăm sóc càng lâu thì tình cảm tất nhiên sẽ ngày càng sâu sắc rồi.

Cố Uyển đã mở miệng giữ ông lại thì Tần Đại Hữu cũng ở lại. Ông gọi điện về quê, bàn bạc với Tần Chí Cương là ông sẽ ở lại thành phố B, mấy thửa ruộng trong nhà đều giao cho Tần Chí Cương trồng. Tần Chí Cương vô cùng vui mừng, cho dù phải bỏ ra nhiều sức hơn, nhưng tiền kiếm được một năm cũng nhiều hơn, đây quả là một chuyện vui với anh.

Lúc về nhà anh nói chuyện này với Vương Hải Quyên, sắc mặt cô ta không được tốt lắm. Ba mẹ chồng đây là bắt nạt chồng cô ta trung thực, cả nhà ai cũng ra ngoài kiếm tiền, còn để chồng cô ở lại nông thôn kiếm ăn. Cái suy nghĩ này đã dồn lại tự năm trước, ngày nào cũng nén trong lòng, hôm nay nghe Tần Chí Cương nói ba mẹ chồng giao hết ruộng cho anh. Đã vậy anh còn vui như chiếm được món hời lớn, thì trong lòng cô ta liền hoảng loạn, suy nghĩ cũng thể hiện hết ra bên ngoài.

Tần Chí Cương nhìn sắc mặt cô ta khó coi như vậy thì nhíu mày, không nói tiếp với cô ta chuyện năm nay trồng nhiều ruộng hơn sẽ thu được lương thực nhiều hơn, bán được lương thực sẽ thu được bao nhiêu tiền. Anh kết thúc câu chuyện, trong lòng cảm thán, suy nghĩ đến việc mất ngày nay nên đi vào trong huyện, sớm ngày buôn bán kinh doanh. Đợi sau khi anh kiếm được nhiều tiền thì tự nhiên trong lòng Vương Hải Quyên cũng sẽ được cân bằng hơn.

Ngày mùng ba tháng hai, mới sáng sớm, hơn bảy giờ, Hạ Mẫn đã đến nhà họ Tần, Cố Uyển còn đang ở trên lầu hai cho con ăn, Lâm Xuân Hoa cũng ở trên đó giúp đỡ. Tần Hiểu Muội đến chào hỏi Hạ Mẫn, bảo cô ngồi chờ một lát.

Trong lòng Hạ Mẫn kích động, ngồi cũng ngồi không yên, đi tới đi lui trong phòng khách nhà họ Tần. Lâm Xuân Hoa vừa bước ra, cô liền mỉm cười chào đón: “Dì ơi, bây giờ cháu có tiện lên đó không ạ?”

Lâm Xuân Hoa cười nói có thể. Kết quả lúc đến gần, mặt đối mặt với Hạ Mẫn thì bà ồ lên một tiếng: “Ôi Mẫn Mẫn, hình như cháu trắng lên rất nhiều đó.”

Vốn do Hạ Mẫn khá đen, bây giờ thì cũng không tính là trắng, nhưng cũng không còn đen nữa.

Hạ Mẫn như tìm được đối tượng để thổ lộ, đôi mắt cười đến cong lên: “Đúng vậy, cháu cũng thấy trắng hơn rất nhiều nên đặc biệt đến đây cảm ơn Cố Uyển.”

Lâm Xuân Hoa không biết chuyện thuốc làm đẹp, còn đang suy nghĩ sao Hạ Mẫn trắng lên lại muốn đến cảm ơn Cố Uyển. Mà Hạ Mẫn cũng không giải thích cho bà, đi hai ba bước đã chạy thẳng lên lầu hai.

Hạ Mẫn trắng là chuyện Cố Uyển đã dự liệu được. Nhưng dùng những dược liệu bình thường làm thuốc làm đẹp thì công hiệu tốt bao nhiêu Cố Uyển cũng không đoán được. Bây giờ tính ra Hạ Mẫn mới uống một tháng mà hiệu quả đã tốt như vậy. Nhìn Hạ Mẫn trắng lên càng thêm xinh đẹp thì Cố Uyển cũng vui thay cho cô ấy.

Hôm nay Hạ Mẫn đến đây một là để cảm ơn Cố Uyển, hai là muốn hỏi xem cô còn thuốc này không, cô ấy muốn da có thể trắng hơn chút nữa, không biết thuốc này có thể uống nhiều được không.

Thuốc Cố Uyển làm đều đã đưa hết cho cô ấy, thấy cô ấy còn muốn thêm thì cười nói: “Mấy ngày nữa mình làm xong sẽ đưa qua cho cậu. Loại thuốc này rất tốt cho con gái, bổ máu lại bài trừ độc tốt, uống thường xuyên cũng không sao. Nhưng công hiệu của nó không phải mãi mãi đâu, khoảng nửa năm hoặc một hai năm, đến đó cậu phải uống tiếp mới được đó.”

Bởi vì công hiệu của dưỡng nhan đan có thời hạn, một viên dưỡng nhan đan có tác dụng mười năm. Nên cô tính toán một viên thuốc làm đẹp hiệu quả khoảng tầm từ nửa năm đến một hai năm.

Da có thể đẹp lên như vậy, thuốc còn không có tác dụng phụ, đừng nói một hai năm uống một hai tháng, bảo cô ngày nào cũng uống cô cũng uống được.

Hai người vui vẻ nói chuyện một hồi thì Hạ Mẫn liền đề cập đến một chuyện khác. Vẫn là có liên quan đến thuốc dưỡng nhan, cô nói: “Anh mình có công ty dược cậu cũng biết. Anh ấy thấy mình uống cái này có hiệu quả tốt như vậy thì bảo tớ hỏi cậu xem. Cậu có đồng ý dùng đơn thuốc này hợp tác với công ty nhà mình không?”

Cố Uyển tất nhiên là đồng ý. Lần đầu tiên nghe nói Phương Ngạn mở công ty dược cô đã có suy nghĩ này. Thuốc làm đẹp cũng không phải thứ gì quá xa lạ, lúc này cô học y, còn có một người sư phụ tốt, buôn bán chút thuốc cũng sẽ không khiến người ta liên tưởng đến cái gì xa xôi.

Phương Ngạn đã có ý hợp tác, Cố Uyển nói đại khái chi phí thuốc cho Hạ Mẫn, một bình khoảng mười đồng, cũng không xem là quá đắt.

Hai bên có cùng chí hướng, Hạ Mẫn hẹn ngày với Cố Uyển, biết cô có con nên cũng không tiện đi quá xa nhà. Cô ấy cũng không bảo đi qua chỗ xưởng thuốc mà bảo đến chỗ của Tiêu Vũ Phi ở ngay trong khu nhà quân đội, bình thường bọn họ vẫn hay ở đó.

Bởi vì quan hệ của mấy người bọn họ rất tốt, hơn nữa Cố Uyển với Hạ Mẫn và Phương Ngạn cũng xem như là bạn học, lần hợp tác này vô cùng thuận lợi.

Phương Ngạn từ lúc bị lão đầu nhà mình rút củi đáy nồi trong một đơn hàng đã định trước thì cũng đã có được bài học. Lúc hợp tác với Cố Uyển, cậu đặc biệt tìm một người đến chuẩn bị hợp đồng rất tỉ mỉ, chỉ là điều khoản trên đó rất có lợi cho Cố Uyển.

Trước khi kí hợp đồng với Cố Uyển, ba người bọn họ hùn vốn có xem qua trước hợp đồng. Hạ Mẫn tất nhiên là không có ý kiến gì, Tiêu Vũ Phi nhìn lợi nhuận chia bốn mươi sáu mươi thì nhảy dựng lên, nói: “Ba người chúng ta làm việc cho cô ấy sao? Tôi biết cậu ...”

Vừa nói đến đây thì bị ánh mắt sắc lẹm của Phương Ngạn bắn qua làm cho ngậm miệng. Cậu nhìn Hạ Mẫn bên cạnh đang nghi ngờ thì đổi cách nói: “Anh biết em hiền lành, nhưng công tư phải phân minh. Chúng ta mở công ty không phải là để kiếm tiền sao, đưa phần lớn lợi nhuận cho Cố Uyển, ba người chúng ta chia nhau bốn mươi phần trăm, anh thấy không ổn lắm.” Phương Ngạn quay qua nhìn Tiêu Vũ Phi, nói: “Chúng ta làm kinh doanh, cái tỷ lệ chia này tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, không phải như cậu nghĩ đâu. Cậu xem da Mẫn Mẫn đi, thử nghĩ xem cái này hấp dẫn phụ nữ như thế nào chứ. Cậu cũng nghe Mẫn Mẫn nói, Cố Uyển bảo thuốc này không có tác dụng dài lâu, chỉ duy trì được từ nửa năm đến hai năm. Cái này có nghĩa nếu như cô muốn đẹp nữa thì vẫn phải tiếp tục bỏ tiền, đây là một thị trưởng lớn. Cậu thấy cho đi sáu mươi phần trăm là nhiều, nhưng nếu Cố Uyển mang toa thuốc này đến công ty dược khác thì bảy mươi ba mươi người ta cũng đồng ý đó.”

Cậu hỏi ngược lại Hạ Mẫn: “Thứ đồ như vậy, bảo em bỏ hơn hai trăm đồng ra mua một bình ba mươi viên, em có đồng ý không?”

“Sao lại không đồng ý chứ, đừng nói là hơn hai trăm, hơn hai ngàn em cũng sẽ tiết kiệm tiền mua.

Tiêu Vũ Phi trợn to mắt nhìn Phương Ngạn, cái này chi phí chỉ tầm mười đồng, lại dám bán hơn hai trăm một bình. Con mẹ nó, cậu ta thật dám ra giá đó.

“Như vậy quá đắt rồi, bây giờ thu nhập một năm của công nhân cũng chỉ khoảng ba trăm, cậu lại bảo người ta một năm không ăn không uống chỉ để trắng lên một chút sao?”. Cho dù là cậu từ nhỏ đến lớn chưa từng thiếu tiền, nhưng cậu cũng biết số tiền này không phải ai cũng bỏ ra được.

Phương Ngạn nhếch môi, cười nói: “Thứ vốn đã không dành cho người ở tầng lớp thấp dùng. Nếu cậu đến ăn no còn khó khăn, ai còn nghĩ đến da có trắng hay không, có mịn hay không chứ?

Tiêu Vũ Phi nhìn cậu một hồi, nói: “Giá cao như vậy thì thị trường có thể lớn chừng nào chứ?”

Phương Ngạn không nghĩ như vậy.

“Thứ này thực sự rất có hiệu quả, nếu định giá thấp sẽ bị hạ giá, nếu bán đắt thì ngược lại sẽ càng được săn đón. Những người có tiền trong nước nhiều hơn cậu tưởng tượng rất nhiều, mà bây giờ lại đang là cải cách mở cửa, là thời đại của sự thay đổi, sau này người có tiền sẽ càng nhiều hơn. Chúng ta chỉ cần kinh doanh lâu dài ở tầng lớp đẳng cấp này, thì sau này Hồng Kong, Thượng Hải, mỗi thành phố trên đất nước này đều là thị trường của chúng ta, mức lợi nhuận có thể kiếm được, cậu không nghĩ ra nổi đâu. Phụ nữ có thể vì cái đẹp mà bỏ ra bao nhiêu tiền cậu làm sao hiểu được. Cái này còn có thể tạo ra lợi nhuận nhiều hơn mấy loại kháng sinh chữa bệnh đó. Cậu có tin không, lúc này xưởng thuốc chúng ta nhận mấy đơn thuốc kháng sinh, mà mấy chục đơn như thế gộp lại cũng không kiếm được nhiều tiền bằng đơn thuốc này đâu.”

“Thật sự là tốt như vậy sao?”. Tiêu Vũ Phi ngạc nhiên đến ngây cả người. Để có được quyền sản xuất kháng sinh bọn họ đã mất rất nhiều sức lực. Cho dù là mấy năm nữa không thể sản xuất những thứ khác thì riêng thuốc kháng sinh này cũng đủ cho bọn họ kiếm tiền rồi. Bây giờ lại nói mấy chục đơn này cũng không kiếm được nhiều bằng thuốc làm đẹp. Vậy thì cho dù là bốn mươi phần trăm cũng rất ổn rồi.”

“Nếu đơn thuốc này có thể tốt như A Ngạn nói thì hai ba mươi phần trăm là đủ rồi, cho đi sáu mươi phần trăm cũng sẽ không lỗ.”

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.