Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1666 chữ

Thực ra nêu phương thuốc này là của người khác, chắc chắn Tiêu Vũ Phi sẽ bảo Phương Ngạn mua đứt luôn, sao còn phải chia mỗi năm chứ? Nhưng phương thuốc này là của Cố Uyển, nhìn tốc độ thăng chức của Tần Chí Quân, nhà họ Tần sớm muộn cũng sẽ làm nên chuyện. Bọn họ đều là những đứa trẻ lớn lên trong đại viện, mưa dầm thấm lâu từ nhỏ, vẫn có một chút độ mẫn cảm chính trị. Hơn nữa hai anh em Phương Ngạn Hạ Mẫn có thể chiếm tiện nghi của Cố Uyển sao? Nếu cậu thực sự dám đưa ra chủ ý ngu ngốc này thì chỉ sợ sẽ bị hai anh em nhà này liên thủ dạy dỗ lại thôi.

Chi tiết quy tắc trong hợp đồng bọn họ đã thông qua, lúc Cố Uyển đến đàm phán thì Phương Ngạn đưa một tập hợp đồng dày cộp cho cô xem trước.

Nói đến chuyện làm ăn, Cố Uyển cũng không khách sáo, nhận lấy hợp đồng xem rất kỹ. Sau hai mươi phút cô mới xem xong bản hợp đồng, cô giở lại trang phân chia lợi nhuận, đầu ngón ta chỉ chỗ sáu mươi phần trăm, nói với Phương Ngạn: “Chỗ này sáu mươi phần trăm, tôi cảm thấy không hợp lý lắm.”

Tiêu Vũ Phi nhíu mày, chẳng lẽ lại muốn bảy mươi phần trăm?

Cậu vô thức nhìn qua Phương Ngạn đang ngồi thẳng thắn như một thương nhân. Từ lúc Cố Uyển đến đây, cậu ta đã thu lại sự lười biếng từ trong xương cốt của mình, lúc này nghe Cố Uyển nói tỉ lệ chia không thích hợp thì vẫn mỉm cười ôn hòa, hỏi xem suy nghĩ của cô như thế nào.

Tiêu Vũ Phi thật sự chưa từng thấy như vậy bao giờ, trong lòng cậu thầm tự nhủ, lực sát thương của mối tình đầu lớn như vậy sao? Cố Uyển xinh đẹp thật, thế nhưng đã là vợ người ta rồi. Cậu sợ Phương Ngạn bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, Cố Uyển vừa mở lời đã đưa luôn phần mình cho cô.

Tiền vẫn chỉ là thứ yếu, nếu anh em tốt từ đầu đến cuối vẫn chưa quên được Cố Uyển, mà người ta lại sống cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc thì cậu cũng thấy buồn thay. Tiêu Vũ Phi suy nghĩ xem có phải gần đây nên giới thiệu một vài cô gái xinh đẹp cho Phương Ngạn làm quen không, mỹ nhân rất nhiều, sao rồi cũng sẽ có một người khiến cậu ta động lòng thôi. Cũng không nhớ là ai nói nhưng có một câu rất hay: Muốn quên được một đoạn tình cảm, cách tốt nhất chính là bắt đầu một đoạn tình cảm mới.” Nghĩ đến đây, ngược lại cậu còn hi vọng hôm nay Cố Uyển có thể như sư tử há miệng cắn to một miếng, để A Ngạn nhìn thấy một mặt tham lam của cô cũng tốt. Qua một thời gian thì những cảm xúc tốt đẹp cũng có thể dần biết mất.

Trong lòng Tiêu Vũ Phi đã có suy nghĩ như vậy thì lại nghe Cố Uyển cười nói: “Sáu mươi phần trăm là quá nhiều. Tôi nghe Mẫn Mẫn nói công ty này là do ba người hùn vốn, lợi nhuận cũng không thể để mình tôi chiếm phần nhiều, mọi người bỏ công bỏ sức lại chỉ được một ít như vậy. Vận hành một công ty không đơn giản, tôi chỉ đưa ra một phương thuốc thôi. Hay là như vậy, chỉ cần chia cho tôi bốn mươi phần trăm lợi nhuận, sáu mươi phần trăm thì để cho công ty dược của mọi người.”

Tiêu Vũ Phi một lòng mong chờ Cố Uyển trong lòng Phương Ngạn từ nốt chu sa đỏ biến thành vết máu muỗi, nghe Cố Uyển mở miệng dịu dàng nói chuyện, tự chặt đứt một phần lớn lợi ích của mình, thì trong lỏng cậu nghiến răng nghiến lợi tự nhủ: Thôi xong, nốt chu sa vẫn cứ là nốt chu sa rồi.

Quay đầu lại nhìn Phương Ngạn, quả nhiên trong mặt cậu ta phát ra ánh sáng, bên trong còn có chút niềm vui, khóe môi nhếch lên như hoa nở đầu xuân vậy.

“Công ty chúng tôi cũng không chỉ sản xuất một loại thuốc, tiềm lực của phương thuốc này rất lớn, tôi cũng đã chuẩn bị đi theo con đường cao cấp, định giá sẽ không rẻ. Cho nên dù bốn mươi phần trăm chúng tôi cũng đã có lời rồi.”

Tiêu Vũ Phi: ....

Cái tên này lúc trước còn giả vờ nói cái gì mà làm kinh doanh chứ, người ta chủ động nhường lợi ích mà cậu còn đẩy ra nữa. Còn nói gì mà không có lòng riêng chứ, ông đây có chết cũng không tin cậu.

Cái đám này, đừng thấy tuổi tác còn nhỏ, ai mà không có chút lòng dạ muốn tỏ ra mình lợi hại chứ. Trong lòng cậu phỉ nhổ hết lời nhưng trên mặt không nhìn ra điểm gì, ngồi dựa trên ghế sofa, làm ra dáng vẻ công tử nhẹ nhàng thanh tao.

Cậu ta cũng là một người rất biết xây dựng hình tượng bản thân, cũng không quản Phương Ngạn nhìn nhận ra sao, dù gì quan hệ của hai người rất thân thiết, lớn lên bên nhau, cậu ấy muốn sao thì cứ như vậy. Nốt chu sa cũng được mà bạch nguyệt quang cũng tốt, ít ra thì cô gái đầu tiên mà Phương Ngạn thích nhân phẩm rất tốt, điều đó cũng thể hiện con mắt của cậu ta không tệ.

Những suy nghĩ trong lòng của Tiêu Vũ Phi thì những người hoàn toàn không biết chuyện gì như Hạ Mẫn và Cố Uyển hoàn toàn không nhận ra được gì. Cố Uyển chỉ mỉm cười lắc đầu, tiếp lời Phương Ngạn: “Điều kiện trong hợp đồng rất có lợi cho tôi mà tôi và Mẫn Mẫn là bạn tốt, không thể chiếm lợi của các cậu được. Dù sao sau này tôi cũng không phải làm gì, tôi nhận bốn mươi phần trăm là được rồi.”

Nói đến đây thì Phương Ngạn cũng không kiên trì nữa, để Cố Uyển mang hợp đồng về cho người trong nhà xem, nếu cảm thấy ổn thỏa thì sẽ ký tên.

Cố Uyển mỉm cười cảm ơn, cô cũng nhớ ba đứa nhỏ trong nhà rồi, cẩm hợp đồng lên, nói tạm biệt với ba người.

Đợi đến ngày hôm sau Tần Chí Quân về nhà, cô nói qua chuyện này với anh. Tần Chí Quân cầm hợp đồng xem kĩ rồi hỏi: “Phương Ngạn là con trai của Tư lệnh Phương sao?”

Cố Uyển gật đầu. Tần Chí Quân đã gặp mặt Phương Ngạn vài lần, nói thế nào đây, tuổi tác chưa đủ lớn, sự quý phái trên người là do nuôi dưỡng mà thành. Anh không ngờ cậu ta không nhập ngũ mà lại đi kinh doanh.

“Anh thấy hợp đồng này rất cẩn thận, bọn họ cũng rất có thành ý. Nếu là người khác mở nhà máy, đơn thuốc của em tốt thì sáu mươi phần trăm cũng không vấn đề. Nhưng mấy người Phương Ngạn hùn vốn mở công ty, xem bối cảnh nhà mấy người họ rồi lại đọc bản hợp đồng này, nhìn cách làm việc của bọn họ thì anh nghĩ bên công ty đó tương lai làm ăn sẽ không tồi, bốn mươi phần trăm cũng coi như ổn rồi.” n

Nghĩ một hồi rồi bổ sung thêm: “Quan trọng là sau này em học Trung y, sau này có lẽ sẽ vẫn còn phương thuốc khác. Có một đối tác có thực lực, uy tín, làm việc cẩn thận là rất tốt. Nhường hai phần lợi ích để sau này hợp tác tốt đẹp, tạo một nền móng vững chắc thì cũng coi như không tồi.”

Tần Chí Quân cũng đồng ý việc chỉ nhận bốn mươi phần trăm, Cố Uyển cười nói: “Vậy mai em bảo bọn họ đổi lợi nhuận thành bốn mươi phần trăm rồi sẽ kí hợp đồng.”

Bàn xong chuyện chính, Tần Chí Quân mỉm cười khen Cố Uyển tài giỏi. Anh thấy phương thuốc này, chỉ cần một ngày còn đầu tư thì sẽ vẫn còn có lời. Như trong hợp đồng mấy người Phương Ngạn kí với Cố Uyển là quyền sử dụng ba mươi năm, sau ba mươi năm lại kí tiếp, nói cách khác thì nó có thể mang lại lợi ích cả đời. Kiếm được ít nhiều chưa nói đến, nhưng cũng có thể đến một khoản thu nhập ổn định. mang Tất nhiên lúc này Tần Chí Quân vẫn rất mơ hồ về lợi ích mà thuốc làm đẹp này mang lại. Chỉ sau khi nó chính thức thâm nhập thị trường, Cố Uyển cầm tiền hoa hồng một năm về thì đoàn trưởng Tần mới biết, đâu chỉ là một khoản thu nhập ổn định chứ, mà là cả một núi vàng có thể được thừa kế đó.

Cố Uyển nghe vậy thì đỏ mặt, phương thuốc này không phải tự cô phối ra, nhận lời khen này thì cô rất ngại. Nhưng chỉ cần cô cố gắng học y thuật thì phối ra hoặc cải tiến một phương tốt là không khó khăn gì. Anh Tần, đang cố gắng tiến bộ thì cô cũng nên trưởng thành hơn. Cô đã gả cho anh, cũng không thể chỉ để mình anh xông pha chắn mưa chắn gió được. Cho dù hai vợ chồng đi theo hai con đường khác nhau, nhưng cũng không thể để tụt lại quá xa được, chỉ có như vậy thì mới có thể đồng sức đồng lòng, nắm tay nhau cùng tiến lên được.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.